Tuy rằng Giang Đình thuộc vê cái cuối cùng, nhưng cô là đàn ông, cha ruột cũng ở thôn Thiên Thủy, trắng cô chính là một gốc gác, để cô tế tổ, vẻ danh chính ngôn thuận cho lắm nhỉ? Liệu tổ tiên trách tội ?
Trong lúc nhất thời thôn dân cảm giác bản chịu một đả kích nhỏ, vả cho dù phận của Giang Đình thích hợp để tế tổ , vì cô về tế tổ? Chẳng lẽ cô lập chiến công ?
"Giang, Giang Đình, cháu trở về tế tổ á?
'Dạ đúng thưa bác. Giang Đình kéo dây cương trong thôn, các thôn dân vội vàng đuổi theo. "Vậy là cháu, cháu ở quân doanh..."
Giang Đình rộ lên, chỉ là ý chạm đến đáy mắt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc còn trẻ cha Giang từng ngoài công ngắn hạn, ở vùng biên cảnh, khi vợ cũ của ông bệnh mà chết, ông lấy tiên bản vất vả kiếm để cưới một vợ mới, con của vợ cả ai chăm sóc, vì ông mang một phụ nữ từ biên quan vê.
Người trong thôn đều , đàn ông ban đầu của phụ nữ lẽ là Bắc Nhung, bởi vì lúc bà tới thôn vẫn mặc quần áo của Bắc Nhung, thậm chí tuy vài câu Đại Dĩnh nhưng tướng mạo của bà là của Đại Dĩnh, ngược cũng chút ngạc nhiên.
Trong lòng phụ nữ ôm một đứa bé mới mấy tháng tuổi, đứa bé đáng thương, bọc trong một tấm vải rách, gây như khỉ con.
Người phụ nữ một sính lễ, hai của hồi môn, cứ như cửa lớn Giang gia, bà việc chăm chỉ nhưng mãi vẫn sinh một mụn con, cũng may vợ cũ của cha Giang sinh cho ông ba đứa con.
Người phụ nữ thể là m.ó.c t.i.m móc phổi với ba đứa con riêng song ít khi quan tâm đến con ruột với , dẫn đến trở thành một đứa con gái cực kỳ thô tục, ai cũng căm ghét.
Người phụ nữ đó chính là ruột của nguyên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-409.html.]
Trước đây, Giang gia ép nguyên nữ giả nam trang lính con trai cha kế. Người trong thôn đều ngâm tưởng "nàng " về nữa. Tính "nàng " nóng nảy keo kiệt, thế còn lười nhác chỉ đục nước béo cò, như mèo mửa thế thì thể sống sót chiến trường cơ chứ? "Nàng mà lính thì khéo xông lên Bắc Nhung c.h.é.m một đao c.h.ế.t thẳng cẳng chứ.
Chẳng ai ngờ "nàng " những tồn tại trở vê mà còn áo gấm về làng. Nhìn cái mặc quân trang cưỡi con ngựa cao to mà xem, kĩ họ còn chẳng thấy giống Giang Đình ngày xưa chút nào.
"Vâng, giờ cháu là võ tướng . Cách đây lâu cháu mới lên kinh thành nhận chức, hôm nay tiện đường về tế tổ, mấy ngày nữa là về quân doanh ."
Dứt lời, Giang Đình lấy từ trong n.g.ự.c một tấm văn thư tượng trưng cho phận. Cô câm văn thư chậm rãi quơ quơ mặt dân làng. Thấy dân làng cầm xem, Giang Đình lập tức giơ lên cao, cho họ với tới.
dù văn thư là thật giả thì riêng khí chất toát từ Giang Đình cũng đủ dọa . Trong lúc nhất thời, ai dám tin.
"Thôi các chú các thím ơi, phiên các chú thím gọi trưởng làng với các cụ trong làng đến nhà thờ tổ lúc xế chiều hôm nay nhé.”
Thật theo lý mà , võ tướng hiển đạt trở về đến huyện nha báo tin . Khi , huyện lệnh chỉ vui tươi hớn hở đón tiếp cô mà còn tổ chức tiệc tùng đón gió tẩy trần, tổ chức diễu hành khắp phố, đồng thời đề tên cô huyện chí để con cháu đời đến.
Giang Đình lười rắc rối như , cô về làng cũng vì rạng rỡ tổ tông gì.
Chỉ là dân làng thể bỏ qua cơ hội nịnh bợ cô như thế ? Ai nấy đều sôi nổi giúp đỡ chuẩn .
Giang Đình lạnh. Cô mặc kệ cả đám vây kín , dửng dưng dắt ngựa làng như chuyện gì xảy .
Lại lúc , Giang gia đang chuẩn nấu cơm trưa. Kim thị - ruột của nguyên - thì lúi húi bếp, cha Giang thì ghế dựa rít thuốc lào như một ông lớn. Con trai trưởng và con dâu cũng chẳng thèm đỡ đần việc nhà, chỉ ngôi yên mái hiên cho gà ăn. Hai đứa cháu thì đang chơi đuổi bắt.
Lúc , một trai làng sải bước chạy tới, hô: “Chú Giang! Giang Đình nhà chú về kìa!"