Khoảnh khắc , Kim thị mặt cắt còn giọt máu, cả cứng ngắc, mặt mày trắng bệch ngẩng đầu Giang Đình, như thể gặp chuyện gì khủng khiếp lắm, tròng mắt như sắp lòi ngoài.
"Cô là ail Sao cô những chuyện !?"
Bà phắt dậy, xông tới bắt Giang Đình, nhưng cô nghiêng né . Hai giằng co đó, Giang Đình vẫn tỏ thái độ dửng dưng, như thể đang dõi theo cuộc đời một lạ quen.
"Bà từng là nô lệ Hán của triêu đình, may mắn cơ hội trốn thoát. Bà từng gặp một Đại Dĩnh, ông thể dẫn bà về nhà, cho bà của ăn của mặc, thế là bà che giấu phận của cùng tới thôn Thiên Thủy với ông . con gái bà mang dòng m.á.u hoàng tộc Bắc Nhung, sự tồn tại của nó khiến bà lúc nào nhớ tới sự nhục nhã, áp bức trong quá khứ, và những tổn thương hẳn sâu cơ thể, cho nên bà hận nàng , hận thể đẩy nàng đường chết."
Giang Đình tường thuật với chất giọng bình tính, Kim thị càng càng khiếp sợ gắn giọng: "Sao cô những điều , rốt cuộc cô là ail"
Giang Đình : " là ai quan trọng, nhưng hành động hôm nay của bà cắt đứt tình con của hai ."
Kim thị thở hổn hển, căm hận cô: "Cô gì hiểu!"
Giang Đình ha hả: "Bà cầm cái váy tới là để áo liệm cho đúng chứ? Có vì hôm nay bà phát hiện càng ngày càng giống trong trí nhớ của , nên dồn chỗ chết?" Nói tới đây, Giang Đình nhận điều rõ.
Chẳng lẽ Kim thị điên cuồng tới mức ư? Đến mức dám cả gan mưu sát quan ngũ phẩm đương triều ư? Bản bà thì ? Người Giang gia thì ? Lẽ nào dám bất chấp luôn hậu quả?
Kim thị trừng mắt chằm chằm Giang Đình: "Không, cô con gái của , cô A Đình!"
Giang Đình: "Cuối cùng bà cũng nhận rôi ? Con gái bà c.h.ế.t , bà hại c.h.ế.t đấy."
Biểu cảm Kim thị xót xa ngỡ ngàng, như thể trong lòng bà đang tuôn trào đủ loại suy nghĩ.
Đột nhiên bà ngẩng phắt đầu Giang Đình, hoảng sợ thôi: "Cô, cô uống nước đường đỏ của mà, tại dấu hiệu trúng độc?"
Mục đích ban đầu bà đến chẳng để tiễn Giang Đình đoạn đường cuối ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-415.html.]
Tại đến bây giờ Giang Đình vẫn còn dửng dưng đó?
Kim thị bỗng một dự cảm .
Giang Đình châm chọc: "À, quên với bà, hồi nấy nhân lúc bà để ý đổi chén của với ông chồng của bà . Tốt nhất bây giờ bà nên chạy tới gặp mặt cuối , chắc còn kịp đấy."
Một tiếng râầm vang lên, mắt Kim thị tối sâm, chân nhữn ngã sụp xuống, Giang Đình bình tĩnh đó, bà từ cao xuống.
"Không bà chuẩn sẵn áo liệm cho cha yêu dấu của nhỉ?"
Kim thị dựa bàn, bàn chân run rẩy cố mấy vẫn dậy nổi, mặt bà vàng như nến, môi trắng bệch, mãi một lúc mới chỉ thẳng mặt Giang Đình hét: "Con khốn kiếp ! Tao liêu mạng với mày! Mày c.h.ế.t tử tế !"
Nháy mắt, một cơn gió rét lạnh lao tới, Giang Đình rút d.a.o ngắn kề lên cổ Kim thị, lạnh lùng : "Không c.h.ế.t thì đừng cử động."
Chớ thấy bộ dạng liều mạng vì cha Giang và Giang Đình của Kim thị mà lâm, thực bản chất bà là một kẻ ích kỷ.
Lúc đầu bà bỏ rơi mà dẫn nguyên theo cha Giang, thứ nhất là vì để thể hiện với cha Giang bà là thể sinh con dưỡng cái, thứ hai là cho ông thấy tấm lòng yêu thương con cái.
Bà đẩy nguyên chỗ c.h.ế.t là vì sợ phát hiện thế của nguyên , từ đó nghi ngờ phận nô lệ bỏ trốn của triều đình Bắc Nhung của bà . Sát tâm của Kim thị ghìm , giữa gương mặt điên cuồng lộ sự bình tĩnh, bà chằm chằm Giang Đình : "Rốt cuộc cô gì?"
Dao ngắn trong tay Giang Đình đè xuống, cổ Kim thị xuất hiện một vết máu.
"Nói, rốt cuộc chủ nhân trong cung của bà là ai?"
Đôi mắt Giang Đình tính uy h.i.ế.p đến mức cô trúng cảm giác như vô loài rắn độc quấn lấy, gần như thể thở nổi.
Đây là phương pháp cô dùng để tra hỏi những thành viên phản loạn của tổ chức ở kiếp , Kim thị cùng lắm chỉ là một phụ nữ chồng, tới hai giây bắt đầu chịu nổi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà nhắm mắt, nhưng giọng lạnh lùng của Giang Đình cất lên: "Nhìn trả lời, nếu câu nào giả dối, d.a.o của sẽ nhấn xuống, bà tin ?”