Vương thất Bắc Nhung tổng cộng mười sáu bộ lạc, Khả Hãn mỗi đời đều là mạnh nhất trong mười sáu bộ lạc , nếu Khả Hãn và em/ con trai của ông bảo vệ vương vị, thì sẽ khác cướp lấy.
Nếu Tả Hiên vương và Hạ Vân Sâm thâm thù đại hận gì, thì hình như cũng , bởi vì ông c.h.ế.t quá sớm, lúc đó, cha của Hạ Vân Sâm vẫn còn trẻ nữa.
Mấy thuộc thế hệ cha Hạ Vân Sâm đều c.h.ế.t tay của Khả Hãn hiện tại.
Giang Đình khẽ thở phào.
Mà hiện tại Kim thị và cha Giang, Giang Đại chết, Giang gia chỉ còn vợ Giang Đại và hai đứa nhỏ, cũng còn ai thế của cô.
Giang Đình băng bó cho xong, tùy tiện tìm quần áo trong phòng mặc lên, vê sân viện rửa tay : "Bây giờ chúng về quân doanh."
Ảnh vệ vội can khuyên : “Giang đại nhân, ngài còn đang thương, thích hợp nhanh."
Giang Đình lạnh nhạt : “Các , sẽ cố gắng theo, thể chậm trễ, lo lắng Hạ tướng quân và quân doanh gặp phiền phức ."
"Cái gì?” Mấy ảnh vệ lập tức hốt hoảng.
Giang Đình : "Đừng hỏi nhiều, theo .
Cô dẫn dắt bốn ảnh vệ cưỡi ngựa xuyên đêm đến huyện Phù Viễn, hai ảnh vệ đến tìm Hạ Vân Sâm báo tin , hai ảnh vệ còn thì cùng Giang Đình về quân doanh.
Mấy họ dừng chân thị trấn ăn uống đơn giản nghỉ ngơi tiếp tục lên đường ngựa ngừng vó. Cả đường , Giang Đình cắn răng kiên trì, vết thương thi thoảng rướm m.á.u nhưng nghĩ đến tình hình phía , cô dám ngừng , chỉ những lúc buồn ngủ chịu nổi mới ngừng ngủ nghỉ một hai canh giờ.
Vó ngựa như cũng đập vỡ, lúc đó bọn họ qua một thị trấn, mua tạm ba con ngựa để đổi.
Cứ như chạy đuổi qua ba ngày, cuối cùng bọn họ cũng về đến Yến Tử Khê.
Sự thật chứng minh bọn họ về đúng lúc.
Bởi vì một nhóm ky binh Bắc Nhung từ tới âm thâm tiến , đang c.h.é.m g.i.ế.c với Hạ gia quân.
"Mau xem! Người Bắc Nhung!" Ảnh vệ .
Giang Đình nắm chặt dây cương, đưa mắt , bên ngoài quân doanh tiếng hô hào ngập trời, tình hình bên trong quân doanh cũng , doanh trại phía xa nổi lửa, các tướng sĩ thể phân dập lửa.
"Đi giúp ”
Giang Đình vung roi ngựa lao đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-420.html.]
Lúc trời tối, hai bên đánh c.h.é.m đỏ cả mắt, cũng m.á.u tanh và ánh lửa bập bùng, Giang Đình lao trong đám , đao kiếm trong tay điên cuồng lấy mạng kẻ địch.
đúng.
Cô cứ cảm thấy gì đó đúng!
"Giang đại nhân! Ngài vê !" Một binh binh sĩ nhận cô lớn tiếng .
Các tướng sĩ xung quanh cũng phấn chấn tinh thần. "Giang đại nhân về !"
“Giang đại nhân!"
Trước đó, trong quanh doanh đều Hạ Vân Sâm và Giang Đình, hai chỉ huy đồng tri cũng đến biên thành giải quyết, Bắc Nhung đột nhiên tấn công và đốt lửa quân doanh, đánh úp khiến Hạ gia quân trở tay kịp.
Bây giờ Giang Đình vê, như thuốc an thần của bọn họ , Giang Đình mau chóng trù tính dẫn dắt tướng sĩ bắt đầu phản công quân địch, các tướng sĩ vốn như rắn mất đầu cũng dần dần trấn Tĩnh .
Giang Đình híp mắt xung quanh, : "Nguyên nhân gây cháy là gì?"
Một chỉ huy thiêm sự mặt xám mày tro đáp: "Bẩm đại nhân, cố ý phóng hóa ạ. Đệch mợ, đám Bắc Nhung khốn nạn nữa!" "Toán quân Bắc Nhung đang xông đến tất cả bao nhiêu binh lính?"
"Chưa đến ba nghìn binh lính ạ”
Giang Đình trâm tư : "Chưa đến ba nghìn binh lính ...
Chợt nghĩ tới điêu gì đó, cô nghiêm mặt, : "Các lo liệu nốt chuyện ở đây nhé, về doanh trại xem tình hình thế nào!"
Cô phi lao trong đêm đến, nhanh chóng chạy về doanh trại. Ven đường lửa cháy khắp doanh trướng, các tướng sĩ đang điên cuông múc nước dập lửa.
“Giang đại nhân! Giang đại nhân ngài về !"
Giang Đình gật đầu, chân vẫn lao ngừng. Chẳng bao lâu , đầu bếp doanh hiện ngay mặt.
Doanh trướng đầu bếp doanh cũng lửa thiêu kha khá, các lính bếp bận đầu tắt mặt tối. Chỉ là Giang Đình để ý đến các doanh trướng bình thường. Cô đưa mắt , dừng bước.
Bởi kho lúa mà cô lo lắng nhất vẫn còn êm .
Quân Bắc Nhung cử một toán lính nhỏ gây hỗn loạn phía , đánh úp phóng hỏa doanh trại thể chỉ vì ăn no rửng mỡ. Hiển nhiên, bọn chúng lên kế hoạch nhằm loạt lương thực mới vận chuyển đến quân doanh, đó là thức ăn trong bốn tháng tới của bộ Hạ gia quân.
Vân Mộng Hạ Vũ
bây giờ, lương thảo vẫn còn lành lặn, mà khả năng sai tới đốt lương thảo...
Giang Đình nặng nề cất bước tới, thấy một đưa lưng về trong gió đêm.