Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 459

Cập nhật lúc: 2024-11-13 14:11:32
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tay y chút run rẩy, đeo một nhẫn cỏ khác ngón giữa của Giang Đình.

Y cầm lấy tay Giang Đình, câm thật lâu vẫn buông , đó một tay ôm cô trong n.g.ự.c như khắc thật sâu trong ngực, nên lời.

Y nên thể hiện suy nghĩ trong lòng của lúc như thế nào, y chỉ cảm thấy như một giấc mơ kỳ diệu, bầu trời xanh biếc và thảo nguyên lớn nơi đây cũng trở nên mờ ảo.

Hạ Vân Sâm ôm Giang Đình và bó hoa lòng giống như ôm cả thế giới.

Giang Đình híp mắt ôm eo y : “Tim đập nhanh thật đó.”

"Ừm"

"Sau chắc sẽ phản đối chuyện em chúng là vợ chồng già nữa nhỉ, em , đừng cứ hổ ngại ngùng mãi như chứ, dáng vẻ lúc nào cũng là chính nhân quân tử nhưng thực trong lòng thì đang suy nghĩ cái gì ?"

Cô đưa tay véo m.ô.n.g Hạ Vân Sâm: "Nói đó, đang nghĩ gì , nghĩ chuyện thành , nếu như thật..."

Cô càng càng cảm thấy vui vẻ, nhưng Hạ Vân Sâm cho cô cơ hội tiếp, y cúi đầu ngậm môi cô, ôm lấy thể cô, y híp mắt, lông mi thật dài đang run run, thở nặng nề quấn lấy môi cô.

Giang Đình đưa tay đ.ấ.m y, chữ chữ : “Anh buồng một chút coi, bó hoa bóp méo !"

"Đợi lát nữa sẽ bù đắp cho em...

Vì thế khi Giang Đình mang vẻ mặt thỏa mãn vui vẻ cưỡi lên ngựa, Hạ Vân Sâm chỉ thể xổm mặt đất chịu mệt nhọc hái hoa cho cô.

Cô chỉ chỉ trỏ trỏ : "Muốn bông lớn, mới nở, bông héo, bông côn trùng gặm, bông quá nhỏ, buộc thành nơ bướm, cân đối thì ...

Hạ Vân Sâm: ....'

Hai lề mề, quãng đường chỉ cần cưỡi ngựa nửa ngày là thể đến của ngày xưa, bọn họ từ hừng đông tới trời tối, khi đóng cửa thành mới tới biên thành.

Buổi tối hôm đó ở biệt viện của Hạ gia, quản gia chuẩn cơm tối phong phú và phòng ngủ thoải mái cho bọn họ.

Hạ Vân Sâm cắm những bông hoa hái trong bình hoa bàn, Giang Đình thoải mái tắm rửa giường, vểnh chân nghiêm túc một quyển sách.

Chỉ thấy phía ở trong sách trân trụi, bắt chước "một vài động tác nguyên thủy" của nhân loại giống như đúc, tư thế thì muôn màu muôn vẻ, vô cùng đa dạng.

Giang Đình sờ cằm tự hỏi: "Sách giả hả? Sao thể thực hiện động tác ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-459.html.]

"Điêu , đàn ông mạnh đến như ?”

"Eo của cô gái dài như , sẽ gãy đó chứ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

"Chỗ mà cũng thể , sẽ thấy nhỉ?"

"Người cổ đại chơi thật đấy."

Cô xem đến mức vui vẻ thôi, ở giường ha ha, biến một đống Xuân cung đồ thành truyện tranh mà . Có một vài Xuân cung đồ còn vẽ , thịt còn nội dung câu chuyện, cái gì mà yêu tinh và thư sinh, cái gì mà chị dâu và em trai của chồng, cái gì mà đại hiệp và ni cô...

Lúc Hạ Vân Sâm đến đưa thuốc cho Giang Đình thì thấy tiếng của Giang Đình.

Y gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng Giang Đình thuận miệng đáp: "Vào !"

Hạ Vân Sâm đẩy cửa , chỉ thấy Giang Đình câm một quyển sách xoay qua xoay giường.

Y đóng cửa , cầm thuốc mỡ qua: "Dậy bôi nào, kẻo chỗ cắn nhiễm trùng."

Xế chiêu hôm nay ở thảo nguyên, Giang Đình độc trùng gì cắn, đùi nổi lên mụn cứng đau ngứa.

thì khép sách dậy, thấy Hạ Vân Sâm bên giường cúi đầu mở nắp lọ thuốc.

Cô mỉm , trong đầu còn đang nhớ về nội dung câu chuyện , thình lình : "Anh là yêu tinh biến thành ?"

Hạ Vân Sâm sửng sốt: "Gì cơ?"

Y mới tắm rửa xong, mái tóc xõa tung vẫn còn ướt, lúc y tháo ngọc quan, gương mặt vẻ trở nên hiền lành hơn nhiều, cũng trẻ hơn đôi chút. Sự chính trực cũng còn nhiều, sắc thì tăng lên, lẽ là do hôm nay tâm trạng nên mặt mày y giãn , con ngươi dịu dàng, sắc mặt vô cùng , hai má hồng hào sáng bóng khiến Giang Đình chớp mắt.

Sao thể lớn lên trai như chứ, thật sự là tác phẩm tuyệt vời của tạo hóa mà.

Giang Đình y chằm chằm bao nhiêu cũng đủ, hận thể gắn mắt lên y.

"Hạ yêu tinh, tới quyến rũ em .

Hạ Vân Sâm: ....'

Giang Đình học theo giọng điệu của thư sinh trong Xuân cung đồ : "Mặc dù em là yêu tinh biến thành nhưng cũng , ngày ngày ngóng trông ngươi đến thăm em, đến thì em nhớ ngày nhớ đêm, màng đến cơm nước, đến thì em cũng vui mừng sung sướng theo.'

Hạ Vân Sâm: .....

Loading...