"Dậy ."
"Ừ"
"Đói ?"
"Không đói bụng.'
"Vậy còn ngủ ?”
"Không ngủ nữa."
Giang Đình nghẹn một : “ thể buông em , em tè."
Hạ Vân Sâm buông cô , bước xuống giường : "Anh bế em ." "Thôi đừng, em tự là ."
Hạ Vân Sâm lo lắng cô.
Giang Đình khúc khích: “Làm gì , chân em què, hơn nữa...
Ánh mắt cô liếc quanh quần y, khẽ : "Chỉ một , thể để bao nhiêu di chứng chứ? Em khỏi từ lâu , hả "Tiểu Hạ”'”"
Hạ Vân Sâm mạnh mẽ kẹp chân, hổ : "Anh... Anh cũng ."
Nó tự dựng lên mà.
Giang Đình vỗ vỗ bả vai , rõ y gì rời .
Hai đều là thói quen dậy sớm, khi rửa mặt lập tức bắt đầu bữa sáng.
Hạ Vân Sâm chịu mệt, thu dọn bàn ăn ngày hôm qua, rửa chén đun nước nóng, còn cho Giang Đình việc, bảo cô ở phía thêm củi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình câm kìm lửa buồn chán chọc đống củi lửa, kêu lên: "Tiểu Hạ Tử, Tiểu Hạ Tử!"
Hạ Vân Sâm vội vàng chạy : "Sao ? Sao ? Có chỗ nào thoải mái ?” Giang Đình ném kìm lửa, dang cánh tay, trông mong : "Hôm nay vẫn hôn."
Hạ Vân Sâm tay trái một cái thùng, tay một cái gáo, bật : "Anh đang việc...
Mắt thấy Giang Đình sắp đổi sắc mặt, y vội vàng đặt đồ xuống, lau tay, vươn cánh tay ôm lấy cô, dùng môi hôn cô: 'Không đói bụng ?”
"Đói chứ, ăn là ."
Giang Đình mập mờ, ôm cổ y tìm môi mà hôn lên. Hai ôm hôn ở trong bếp, nhiệt độ trong cơ thể nhanh chóng bốc lên.
"Đi trong phòng."
Trong đôi mắt mơ hồ của Hạ Vân Sâm xuất hiện một ánh sáng: "Không , phía của em..."
"Không đau nữa, nhanh lên, em dập hết lửa trong bếp ." Tối hôm qua trải nghiệm , hôm nay cần rèn sắt khi còn nóng mới đúng.
Cuối cùng Hạ Vân Sâm kiềm chế , ôm lấy cô, xoay đá văng cửa phòng trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-467.html.]
Hai ở trong phòng cả ngày, đợi đến hoàng hôn mới thức dậy ăn chút đồ.
Lần Giang Đình thỏa mãn, mặt ngứớt.
Hạ Vân Sâm dở dở , hoá buổi sáng y thuận mắt là bởi vì y "phục vụ” cho cô .
ban ngày quả thật y tiến bộ ít, bất kể là thời gian, kỹ năng, là cảm giác thể nghiệm.
Ngày hôm , cuối cùng hai ở giường lăn lộn nữa, kỳ nghỉ còn đúng một ngày, bọn họ dọn dẹp phòng ốc xong xuôi, khóa cửa , cưỡi ngựa trở về biên thành. Đón ánh mắt của Hạ Vân Sâm, lông mày Giang Đình dựng thẳng: 'Ánh mắt đó của là gì, em hết nhé! Không thành vấn đề!"
Cô xoay trèo lên, chỉ vài bước dừng .
Chỗ đau tối qua yên ngựa cọ xát lập tức đau, điều cho cô tức giận vỗ vỗ đầu ngựa.
Dựa cái gì bất kể là đêm đầu là sinh con, chịu khổ đều là phụ nữ mà đàn ông thì chẳng hề gì chứ.
Cô thoáng qua vẻ mặt đáng ghét của Hạ Vân Sâm, ánh mắt chẳng ý .
Hạ Vân Sâm quan sát : "Để thuê xe ngựa."
Giang Đình chỉ thể thỏa hiệp, tại chỗ chờ y.
Hạ Vân Sâm đến một căn nhà gân đó để tìm xe ngựa, tìm hai đến hỗ trợ cưỡi ngựa. Xe ngựa bình thường, gì giảm chấn, cũng đệm mềm mại, Hạ Vân Sâm sợ Giang Đình xóc nảy thoải mái, lập tức tự xuống , đó để Giang Đình đùi y.
Giang Đình hầu hạ thoải mái, khen ngợi: "Sao giỏi thế."
Hạ Vân Sâm ôm cô: 'Em phương diện nào?”
Giang Đình nhẹ: "Đánh giỏi , bình thường cũng giỏi, mà giường thì giỏi hơn."
Hạ Vân Sâm sợ tới mức che miệng cô : 'Bên ngoài còn .'
Hôm nay bọn họ đêu mặc đồ nam, nếu ai phát hiện, thì dùng ánh mắt gì bọn họ nữa.
Giang Đình nhẹ giọng : “Anh sợ ? Sợ cái gì chứ?”
Cô l.i.ế.m môi y, vô tình cố ý cọ cái đó, cơn giận của Hạ Vân Sâm dâng lên, cắn răng : "Đừng lộn xôn."
Giang Đình : "Anh thử ở trong xe ngựa ?"
Hạ Vân Sâm sợ hãi, như rơi trận chiến với kẻ thù cực mạnh: "Không !"
Giang Đình ha ha: 'Đùa thôi, lo lắng như gì."
Hạ Vân Sâm lo lắng, tính tình Giang Đình khiến y theo kịp.
Cũng may đoạn đường đến biên thành chỉ hoảng sợ chứ nguy hiểm gì.
Hai cưỡi ngựa ởi, ăn chút gì đó mới trở về biệt viện Hạ gia.
Thấy Hạ Vân Sâm hầu hạ cô , Giang Đình cũng quyết định theo y một , buổi chiều hai lén lút khỏi biệt viện Hạ gia từ cửa .