Tuyến, Hai Nàng Hậu Phương
Sau khi ăn xong một bát, cô ngước mắt lên , quả nhiên, cô thấy Hạ Vân Sâm cúi , ánh mắt cúi xuống, đang sững sờ gắp cái bánh bao.
Giang Đình chậm rãi dài bàn, đưa mặt đến mặt , từ lên, : “Anh yêu ơi, đang gì thế?"
Hạ Vân Sâm thế thì sửng sốt, bánh bao trong tay suýt rơi xuống, Giang Đình thường gọi Y là "Tiểu Hạ Tử": "Hạ Vân Sâm' và "Hạ mỹ nhân. Chưa từng gọi mật gì cả, lân gọi thế y kịp phản ứng.
Lông mi y chớp chớp, chút bất lực Giang Đình.
Giang Đình chằm chằm y, thở dài, đưa tay véo mặt y: "Ôi, buồn ? Có là sinh ly tử biệt , bình thường chúng cũng mười ngày nửa tháng gặp mà."
Hạ Vân Sâm chớp chớp đôi mắt đỏ lên, ngụy biện: "Cái đó khác."
Y chỉ cảm thấy xúc động, khi yêu, y càng hiểu rõ hơn nỗi đau của những lính bình thường đó, gia đình họ đang ở nhà vất vả chờ đợi, cuối cùng những gì họ chờ đợi lẽ chỉ là một ngôi mộ, một khoản trợ cấp và một sẽ bao giờ gặp nữa.
Nếu y thật sự c.h.ế.t trong tay Bắc Nhung hoặc là c.h.ế.t trong âm mưu của Tứ hoàng tử, Giang Đình , Hạ gia và Hạ gia quân .
Giang Đình nhạt: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều lợi ích gì khác ngoài việc tổn thương tinh thần."
Cô dậy vòng qua bàn, duỗi tay ôm đầu y lòng : "Nếu khó chịu thì cứ ôm em, nhưng khi khỏi cửa , là chỉ huy sứ của Hạ gia quân, là hy vọng và chỗ dựa trong lòng nhiều binh lính và dân, sống thật , đừng phân tâm lo lắng cho em. Đừng quên ngay cả bây giờ cũng là đối thủ của em, ai thể gì em chứ."
Hạ Vân Sâm vươn tay ôm lấy eo cô, thở một dài nhỏ giọng ừm một tiếng.
Giang Đình vỗ đầu y: "Ăn thôi."
Cô buông tay và kiểm tra tay nải của cuối, trong đó quần áo dày mà cô chuẩn , vớ giày dày, một ít thức ăn, thuốc trị thương , ... Đây một túi lớn.
Khi trời sáng lên, binh lính bên ngoài bắt đầu thúc giục, Hạ Vân Sâm khoác áo khoác, đội mũ, mang theo tay nải và một thanh trường kiếm. Giang Đình tiễn như y mong , y ném tay nải cho binh lính của leo lên ngựa, doanh trại một cái rôi dẫn quân phi nước đại .
Sau khi Hạ Vân Sâm rời , Giang Đình ngôi trong lêu một lúc, đó xoa mặt, dậy bắt đầu chậm rãi gấp chăn bông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-477.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Cứ gấp mãi, trong lòng cô cảm thấy thoải mái, kìm vùi đầu chăn bông và im lặng.
Một lúc , Khổng Tiêu tới : "Đại nhân, bên đầu bếp doanh chuẩn g.i.ế.c dê, cô xem ?”
Giang Đình xong lời thì : "ĐỊ."
Trước khi Hạ Vân Sâm rời , y giao đầu bếp doanh cho cô, cho nên cô nên gì thì đó.
Khổng Tiêu vẻ mặt của cô, : "Có cô cảm thấy khó chịu khi chỉ huy sứ ?”
Giang Đình nhàn nhạt : “Một chút, lân ngài đưa cả Triệu Khinh Hồng ởđi , cô lo lắng?”
Chính cô là đề nghị để Hạ Vân Sâm đưa Triệu Khinh Hồng , dù với tư cách là nam chính trong tiểu thuyết, Triệu Khinh Hồng nhất định hào quang của nhân vật chính, để ở bên cạnh Hạ Vân Sâm, lẽ sẽ thể hóa nguy thành an trong lúc gặp nguy hiểm.
Khổng Tiêu mỉm : "Khinh Hồng xuất chinh nhiêu , lo lắng là giả, nhưng trong lòng nghĩ ông trời sẽ phù hộ cho , vì lo lắng quá nhiều, hơn hết là nên tập trung chuyện mắt, chờ trở ."
Giang Đình thâm trong lòng, Triệu Khinh Hồng là nam chính, đương nhiên sẽ gặp chuyện. Cô lau mặt, thở dài: “Chúng xem g.i.ế.c dê."
Hôm nay sẽ g.i.ế.c hai trăm con dê, sẽ thành thịt khô và lương khô, khi Giang Đình dẫn Lý Trạch và Khổng Tiêu đến chuồng dê, binh lính vây xung quanh đây.
Những con dê g.i.ế.c thịt lân lượt lột da và treo ngược chuồng, m.á.u gần như chảy thành sông.
Giang Đình và những khác đang bên ngoài quan sát, lúc , Tạ Ninh chen khỏi đám đông và : "Hôi c.h.ế.t , ơi mùi ."
Lý Trạch chê bai xua tay: “Đừng tới đây, đừng đem mùi đó đến cho chúng !"
Tạ Ninh dừng xe, tức giận : Anh ngon thì chờ chút nữa đừng ăn thịt dê!
Thấy hai bọn họ sắp cự , Khổng Tiêu vội vàng can ngăn: "Đừng cãi , đừng cãi , hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài.'
Lý Trạch và Tạ Ninh trừng mắt , dùng ánh mắt công kích qua .
Lúc , Giang Đình chỉ một mảnh đất bằng phẳng cách bên ngoài chuông dê xa và : "Bên chôn một , đào lên và đưa xác bên ngoài trại.