Sau khi Giang Đình chạy một mạch về đầu bếp doanh, mới nhớ đưa hai quả cà chua mà cất cho Khổng Tiêu.
Thôi bỏ , ngày mai mì trứng cà chua ăn .
"Giang Đình, mau tới xem . Cô trong doanh trướng, thấy Tạ Ninh xổm một cái chậu gỗ to, gọi cô.
Trong chậu gỗ hai con cá béo mập đang bơi, cá dài bằng cánh tay, thoải mái vui vẻ mà phun bong bóng, hề cảm giác bản sắp trở thành đồ ăn trong mâm của khác.
"Cá to , ở thế?" Giang Đình hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chú Chung cho, chẳng buổi chiêu bảo đưa bánh bao cho chú với Chu Đông giúp còn gì."
Giang Đình hai con cá , nhớ tới thỏ hoang và cá nướng từng ăn đường tòng quân: "Vậy để ngày mai chúng nướng hai bọn nó lên ăn.
Tạ Ninh : “Được! Dù gì ăn cũng ngon! , các bạn của thích bánh bao chứ?”
Anh lộ vẻ mặt nhớ : "Riêng thấy ăn ngon, còn ngon hơn bánh bao nhiều, lân đầu tiên ăn bánh bao mềm như đấy, bên trong còn tóp mỡ, ngon xỉu luôn."
Giang Đình lau mồ hôi, ghế, chút buồn bực mà : "Thôi đừng nữa, để cho một đám tân binh thấy, cứ vây quanh đòi bánh bao, thiếu điều thì nuốt sống ngay tại chỗ luôn ."
Tần Quyết ở bên cạnh : "Bình thường mà, dù gì đám tiểu binh cũng khó ăn đồ ngoài phòng bếp lớn .”
Nhắc đến phòng bếp lớn, Giang Đình càng buồn bực, theo kiểu một lời khó hết: "Hôm nay việc vặt, thấy bọn họ nấu cơm... Bỏ , nhắc tới thì hơn."
Tạ Ninh khẽ thở dài: "Nếu Giang Đình là quản sự của phòng bếp lớn thì mấy, chắc chắn ngươi thể cải thiện mùi vị cơm tập thể."
Hà Kính im lặng lén ở bên cạnh đột nhiên : “Sao một ít bánh bao mang ởi bán?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-56.html.]
Ba đều đầu về phía .
"Trong quân doanh bán đồ ?"
Hà Kính nhập doanh nhiều năm, cũng từng là một tiểu kỳ, nên càng rõ tình hình của quân doanh hơn chút.
Giọng điệu bình thản : "Đừng trắng trợn quá là , vài lính tuân tra chuyên mấy vụ mua bán , đồ mua từ trấn về, thể bán gấp đôi ở trong doanh đấy."
Bình thường mấy lính tuần tra tuần tra ở vùng biên quan, cơ hội qua giữa quân doanh và trấn , những thứ bọn họ mua bán gôm ăn, chơi, đồ dùng.
Trong doanh cũng chỗ chuyên bán đồ dùng sinh hoạt, nhưng là đồ tâm thường, nhiều sự lựa chọn, thứ hơn thì chỉ thể lên trấn mua.
Để an ủi cảm xúc của binh lính, các tướng võ cũng thái độ ngâm đồng ý với chuyện mua bán , dù phát quân lương , đám lính tiêu như thế nào thì tiêu.
Tạ Ninh tò mò : "Thế thứ gì mua bán thì lời nhiêu nhất?"
Hà Kính thì vẻ mặt kỳ lạ mà : “Tranh phòng cháy*.'
Giang Đình: 'Phụt!!!
(*Tị hỏa đồ: tranh khiêu dâm)
Khoảng thời gian đó, Giang Đình hâu như chỉ mấy việc vặt ở phòng bếp lớn, thời gian rảnh rỗi thì trở vê doanh trướng chút đồ ăn, hoặc là đồ ăn giúp Chu Đông và các lính bếp khác, mỗi năm mươi văn, cứ thế vài cũng kiếm lời ít.
đôi khi cũng sẽ nấu cơm miễn phí giúp , đổi đối phương sẽ mang đồ về giúp cô lúc mua đồ.
Dần dần, danh tiếng của cô truyên xa, nhiều đều đầu bếp doanh một lính bếp tên là Giang Đình, khả năng nấu nướng giỏi, đồ ăn còn ngon hơn cả quán rượu.
Song thể lên tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất thì ít, bên binh lính cũng chỉ thể bóp cổ tay thở dài, hâm mộ ghen tị một phen mà thôi.