Mà đối với chuyện bán bánh bao gì đó ở quân doanh, mặc dù trong lòng Giang Đình ý định, nhưng lòng dư mà lực đủ, chỉ thể tạm thời gác .
Hôm nay cuối cùng cô cũng một việc khác, đó là lên thảo nguyên chăn dê và đào rau dại.
Đây là một chuyện , đồng nghĩa với việc cô thể ngoài đại doanh hóng mát.
Cùng chăn dê với cô Tân Quyết và ba lính bếp khác, ăn cơm sáng xong thì đeo sọt rôi vội vàng cho đàn dê xuất phát.
Tần Quyết giới thiệu với cô: "Chỗ ngôi chăn dê cách quá xa, nếu để quân tuần tra phát hiện thì chúng sẽ phạt, , lấy con sông ranh giới, phạm vi quá ba dặm”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình gật đầu một cái: "Biết , Tần Quyết."
Tâm trạng của cô , một loại cảm giác cá chậu chim lồng cuối cùng cũng thả .
Gió nhẹ, vuốt ve khuôn mặt , thảo nguyên diện tích rộng lớn, mênh m.ô.n.g bát ngát, nước sông róc rách, trong đến thấy cả đáy, mấy binh lính tuân tra dắt ngựa múc nước ở bờ sông.
Đây là Giang Đình chăn dê, , mười mấy con dê mà cô phụ trách thật sự chịu lời, cũng sợ cô. Chúng ngang ngược cứng đầu, chạy tán loạn khắp nơi, cô chạy đuổi dê lúc thì bên trái lúc thì bên , mệt đến nỗi chẳng khác nào chó chăn cừu.
Giang Đình thở phì phò, chỉ chúng nó: "Bọn mi thể lời một chút hả?”
Một lính bếp ha hả, : "Anh giữ chặt con dê đầu đàn , mấy con dê còn sẽ theo , đừng dọa chúng nó."
Tần Quyết chạy tới giúp cô một phen, lúc mới thuận lợi dồn một đàn dê chạy lên thảo nguyên.
Đợi khi đàn dê tự ăn cỏ, mấy lính bếp vội vàng đào rau dại, cô xổm một chỗ với Tần Quyết, đào để ý động tĩnh của thỏ hoang .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-57.html.]
Tần Quyết : "Chỗ ít thỏ hoang lắm, chúng dọa sợ chạy hết ."
Giang Đình chỉ trong sông : "Thế thì bắt cá ?"
Tần Quyết bất đắc dĩ : "Không dụng cụ, bắt ."
Giang Đình khẽ: “Đợi lát nữa sẽ thử xem, cứ dùng cái lưỡi hái như xiên bắt cá." Sau khi giữa trưa về ăn cơm nghỉ tạm, buổi chiều tiếp tục chăn dê và đào rau dại, đến lúc trời chạng vạng, rau dại chất đầy hai cái sọt to.
Hai đều nóng đến mức mồ hôi đầy đầu, chạy tới bờ sông uống nước và rửa mặt.
Nước sông mát lạnh rửa trôi cơn nóng và mồ hôi dính mặt, Giang Đình dùng vạt áo lau mặt, tinh sảng khoái.
Hai trèo lên bờ, đang chuẩn bắt cá, đột nhiên thấy tiếng vó ngựa lờ mờ truyền đến từ nơi xa.
Dù cách một , nhưng thính lực của Giang Đình . Cô về phía nơi xa theo bản năng, chợt thấy hai lính tuân tra dừng ở bờ sông, xách mấy túi đồ ném trong sông.
"Đó là ai , lính tuần tra ?"
Tần Quyết chỉ một bên mắt rõ, híp mắt xem xét: "Nhìn quân áo thì đúng, nhưng mà..."
Giang Đình mơ hồ cảm thấy chỗ nào đó bình thường: “Anh con ngựa , hình như của doanh chúng , khác với mấy con chiến mã thấy ở bờ sông hồi sáng.
Tần Quyết cẩn thận thử, đột nhiên : "Không , đây là của chúng tai"
Anh từng là Thần Tiễn doanh, nhiệm vụ luyện tập một đó là phân biệt chiến mã của tướng sĩ quân và quân địch, cố gắng giảm thiểu thương vong. Hai con ngựa mắt và cả tư thế đường của hai , là một nhài
Đồng tử Giang Đình co rụt , : "Mau ngăn bọn họ , bọn họ bỏ thuốc xuống sông!" Giây tiếp theo, bóng dáng của cô lao ngoài giống như mũi tên nhọn b.ắ.n , chân nổi gió, nhảy lên từ cỏ mấy cái, lao thẳng về phía hai .