Hạ Vân Sâm giúp cô tắm rửa, cởi áo khoác và áo giáp, khoác cho cô một chiếc áo khoác dày, đó ôm cô lòng thở dài.
"Cuộc chiến chỉ của riêng em mà là của tất cả dân kinh thành và tất cả binh lính. Mỗi chúng đang chiến đấu để bảo vệ và nhà cửa của .
Cho dù cuối cùng chúng thua, bọn cũng trách em. Người đáng trách là Tứ hoàng tử mới đúng, để cho loại như thế xuyên thật sự là tai hại. Không em với rằng một thứ gọi là hệ thống ? Muốn trách thì trách..."
Lúc , một binh lính cận vội vàng chạy tới, chắp tay : "Hai vị đại nhân! Không xong , phản quân bắt đầu tấn công kinh thành!" Giang Đình và Hạ Vân Sâm đều giật , sắc mặt tối sầm.
Giang Đình dậy nhưng Hạ Vân Sâm giữ cô , : Em hãy ăn gì đó để hồi phục thể lực , xem cho."
Y xoa đầu cô, nâng kiếm lên, dẫn theo binh linh cận của sải bước dài ngoài rôi nhanh chóng leo lên cổng thành.
Chỉ lấy quân địch nổ thảm hại lúc lấy sức lực chỉ một canh giờ, bắt đầu giống như thủy triều tràn tới, đông nghịt đến mức tưởng chừng như điểm kết thúc.
Tứ hoàng tử gì chứ? Anh chiếm kinh thành trong một ngày ? Muốn dùng xác của những binh lính để thang leo lên cổng thành ư?
Các tướng sĩ xung quanh nào nấy đều chửi ầm lên, song cũng còn cách nào khác là lập tức triệu tập quân lính để thủ thành.
Cũng may chi phí để chế tạo đại pháo hề rẻ, nên trong thời gian ngắn quân địch đẩy khẩu pháo nào mới, điều phần nào khiến thở dài nhẹ nhõm một chút.
Nếu chỉ là một cuộc bao vây truyên thống, họ vẫn thể cầm cự một thời gian.
Họ duy trì thế phòng ngự thêm một ngày nữa, mãi đến tối, quân địch mới mới rút .
Mọi đều mệt xỉu, ăn qua loa một chút nghỉ ngơi, chỉ Giang Đình leo lên thành lầu đối diện với đám đồng.
Những cơn gió lạnh vù vù thổi qua, tựa như linh hôn của hàng nghìn chiến sĩ hy sinh ngày hôm nay đang gào thét.
Ngay cả khí cũng nồng nặc mùi máu.
Hạ Vân Sâm chắp tay ở lưng cô, : "Sau khi trận chiến kết thúc, cửa chính kinh thành nên đổi hướng ."
Giang Đình nhạt: 'Ừ"
Hạ Vân Sâm : "Em đang suy nghĩ cái gì?"
Giang Đình chỉ phía xa mơ hồ thể thấy doanh trại của địch : "Anh thấy ?”
Hạ Vân Sâm cau mày : "Ý của em là...
"Ừm, thật em đoán từ lâu , nhưng em tổn hại tinh của ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-583.html.]
Hạ Vân Sâm : "Xem tối nay chúng thể nghỉ ngơi ."
Không lâu , một tiếng kèn đột nhiên vang lên từ cổng thành, các tướng sĩ lập tức bật dậy, mặc quân áo , ngơ ngác chằm chằm: "Đệch con mợ, nửa đêm tấn công thành á?!"
"Những sợ oan hôn đòi mạng hả trời!"
"Con nó, nhanh c.h.ế.t !"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nhanh, nhanh, cầm vũ khí lên và đuổi theo!"
Trận chiến bảo vệ thành sắp nổ , đêm tối thuận lợi cho kẻ địch, khiến các cung thủ thành lâu thành trở nên vô dụng.
Giang Đình lạnh lùng : "Nạp thuốc nổ."
Lý Trường Hoằng la oai oái: "Cô nghĩ kỹ ? Đây là lá bài tẩy của chúng đấy, chỉ năm mươi cái thôi!"
Gói thuốc nổ cô chế tạo vốn sử dụng khi thủ thành buổi chiều, nhưng chúng quá phức tạp và lượng quá ít.
Nếu như dùng hết, thì bọn họ thật sự cùng đường bí lối .
Giang Đình : 'Không thể để bọn chúng tiếp tục bò lên nữa."
Lý Trường Hoằng ném một cây đuốc xuống phía , cúi xuống lập tức hoảng cmn sợ, quân địch đông nghìn nghịt như kiến khiến thấy mà da đầu tê rần rần, cầu thang mây cứ như một cầu thang "chạy bằng cơm' .
"Đám chó c.h.ế.t , thật cmn sợ c.h.ế.t àI"
Giang Đình đốt một quả thuốc nổ, giơ tay lên và ném nó xuống.
Những tiếng nổ nối tiếp vang lên, khi thuốc nổ thả xuống lân lượt, quân địch liên kiềm chế một chút.
Hạ Vân Sâm lệnh: 'Đổ dầu nóng
Các tướng sĩ nhấc thùng chứa đầy dầu nóng đổ xuống, trong phút chốc, lầu bùng lên một ngọn lửa dữ dội, quân địch la hét ngã xuống, lăn lộn bỏ mạng trong biển lửa.
Cứ như , bọn họ thủ thêm một đêm nữa.
...
quân tiếp viện còn một ngày rưỡi nữa mới tới. .
Vật tư ban đầu trong thành dự kiến sẽ đủ dùng trong ít nhất mười ngày, song hiện giờ chỉ còn ít, thậm chí còn dân còn bắt đầu giúp vận chuyển mỡ heo, cối xay đá, rơm củi lên tường thành.
Sau khi đun nóng và nấu chảy, mỡ heo miễn cưỡng thế dầu thông, ghế đẩu sư tử bằng đá mài thế đá lăn, còn củi đốt thì thế tên lửa.