Toàn Du Nghiêu đau đớn dữ dội, thể xác cùng với linh hồn bắt đầu phân hủy, m.á.u từ lỗ chân lông và thất khiếu chảy , da thịt bắt đầu bong .
Một âm thanh máy móc điện tử vang lên: [Đếm ngược thời gian hủy diệt: 15,14,13... |
Giang Đình cảm thấy cơ thể cũng bắt đầu đau từ bên trong, loại đau đớn quả thực thể chịu nổi, giống như hàng vạn tấn áp suất cao đang đè nén nội tạng của cô. Cô phun một ngụm m.á.u lớn, quỳ xuống mặt đất.
Du Nghiêu trở thành một “ máu" theo đúng nghĩa đen, bàn tay nắm lấy cổ tay của Giang Đình lộ xương trắng trông cực kỳ đáng sợ.
Anh mở miệng, như : "Cô cũng, thể sống ..." Máu thịt Du Nghiêu từng mảnh rơi , Giang Đình cuối cùng cũng thoát , đó đá văng . Chỉ là cô cảm giác bản sắp chết, chút sức lực nào. Cô đau đớn đến mức hét lên lăn lộn mặt đất, cố gắng vươn tay bò khỏi khu vực chiếu sáng của ánh sáng vàng.
Lúc , cửa đột nhiên đá mạnh , một mang theo một cơn gió mạnh lao , nắm lấy cánh tay cô kéo ngoài.
Người đến hoảng sợ ôm lấy cô, hét lên: “Giang Đình, Giang Đình! Em ! Em đừng sợ mài"
Ý thức Giang Đình rã, cô mơ mơ màng màng mở mắt , thứ cô thấy là khuôn mặt đầy m.á.u và bụi bặm của Hạ Vân Sâm.
Vẻ mặt kinh ngạc hoảng sợ, đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng.
Bởi vì Giang Đình mềm nhữn, giống như xương cốt tan chảy, bộ làn da của cô đỏ rực một cách bất thường, thất khiếu cũng chảy đầy m.á.u tươi.
Mà khi Hạ Vân Sâm bước , y thấy một đống xương thịt bên cạnh Giang Đình, còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Tứ hoàng tử.
Hạ Vân Sâm xảy chuyện gì, y thậm chí còn dám chạm Giang Đình.
Nước mắt y rơi thành từng giọt lớn, rơi trúng mặt Giang Đình.
Giang Đình giơ tay lên nhưng , cô nhưng chỉ thể há miệng, lặng lẽ : [Đừng , đừng ... ]
"Em , mới thể cứu em, để cứu em đây!!!" Hạ Vân Sâm gầm lên, lo lắng đến độ quỳ xuống đất.
Đột nhiên, y thấy bên cạnh còn ánh sáng vàng vẫn biến mất. Y quỳ gối bò tới mấy bước, thấy bên cạnh một vật gì đó nho nhỏ phát ánh sáng vàng.
Trông cái vẻ liên quan đến ánh sáng vàng khi nãy, nếu Giang Đình ánh sáng vàng thương, thứ phát sáng ...
Y đưa tay ánh sáng vàng, lập tức cảm thấy đau nhói, vội vàng rút tay .
Sau đó y nhặt quả cầu ánh sáng lên, điêu kỳ lạ là khi tay y chạm quả cầu ánh sáng thì nó còn đau nữa.
Y vui mừng khôn xiết gần như lăn về chỗ Giang Đình, tay run run: "Em cứu , em cứu ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-588.html.]
Giang Đình dùng chút ý thức còn sót mở mắt , thấy quả cầu ánh sáng chính là vật gọi là 'tái sinh' mà Du Nghiêu đưa cho cô. Chẳng lẽ Du Nghiêu lừa gạt cô?
Cô hé miệng, Hạ Vân Sâm nhanh chóng cúi xuống, áp tai lên miệng cô.
Giang Đình thở mong manh: "Cho em ăn....
*xx**
Giang Đình cảm giác bản giống như đang trôi nổi trong đại dương tối tăm, cảm giác ngột ngạt quấn chặt quanh , vô bàn tay từ trong nước biển phía vươn tóm lấy chân cô, kéo cô xuống.
Cô liêu mạng vùng vấy, gọi tên Hạ Vân Sâm, khi kéo xuống vực sâu, một đôi tay ôm lấy cô, một đám giọng khẩn cấp gọi cô.
“Giang Đình!"
“Giang đại nhân!"
“Đại nhân! "Cô mau tỉnh !"
Giang Đình đôi tay đó kéo , cứ tiếp tục lên cho đến khi khỏi mặt nước, một luông ánh sáng ấm áp chiếu xuống... Cô chợt mở mắt.
Cô sững sờ vài giây, con ngươi khẽ chuyển, cô nhận bản đang năm ngửa, một nhóm khuôn mặt chen chúc chằm chằm cô.
Cô mở miệng phát âm thanh như tiếng chiêng gấy: “A..."
'Sư phụ! Cô đừng nữa!" Lý Trạch giành : "Giọng cô khàn quá, cần nghỉ ngơi nhiều hơn!"
Khổng Tiêu : "Đại nhân, ngài tỉnh ? Ngài hôn mê ba ngày đó."
Tạ Ninh ghé ở đầu giường nức nở: “Đình Đình, cô đau , đói bụng , thấy buồn nôn ?"
Nhã Như cô lom lom: " Ôi thần nữ đại nhân, cô mau mau khỏe nhé, vẫn đang đợi cô đưa trở Bắc Nhung đấy."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cô tỉnh dậy đúng lúc, hôm nay là đêm giao thừa đấy."
Triệu Khinh Hồng và Tân Quyết khoanh tay sang một bên, cô chớp mắt.
Ngược , chủ nhà Hạ Vân Sâm đẩy sang một bên.
Y câm một cái bát trong tay, trâm giọng : "Giang Đình mới tỉnh, nhỏ giọng một chút."
Mọi lập tức im lặng, động tác xin .