Hay là thuê cho cô một phòng?
cô sẽ sống ở khi thuê nhà?
Giúp cô liên lạc với nhà họ Hạ ư? Liệu nhà họ Hạ nghi ngờ cô cấu kết với để xin tiên nhà họ Hạ ? Nhà họ Hạ giờ cắt đứt liên lạc với .
Miệng Hạ Vân Sâm ngập tràn vị đắng chát.
Tiếp tục sống trong viên điêu dưỡng là thể nào , chi phí một ngày đủ để khổ cực việc ba ngày.
Giang Đình dường như thấu suy nghĩ của , nhẹ nhàng mỉm : "Gây rắc rối cho Hạ . Nếu thấy tiện... thể đưa ngoài đường cũng . Chắc sẽ của chính phủ chăm sóc ." khi thế giới mới xây dựng , thế giới con với sự đổi của xuân hạ thu đông, lúc đang là giữa mùa đông, chỉ cần đường một tiếng thôi là cóng c.h.ế.t .
Hạ Vân Sâm thật sự là cưỡi hổ khó xuống, thở dài một , cuối cùng nghĩ một biện pháp, : " dẫn cô về chỗ ở của , thể ở ký túc xá, lát nữa sẽ xin trợ cấp cho cô." “
Giang Đình , cong mắt, chằm chằm : "Được, cảm ơn nhiều."
Sau khi Hạ Vân Sâm tất thủ tục xuất viện cho Giang Đình, robot và y tá trong viện điều dưỡng giúp đỡ khiêng Giang Đình lên xe bay.
Xe bay là do viện điều dưỡng cho mượn dùng một vì nể mặt nhà họ Hạ, xe của Hạ Vân Sâm nhà họ Hạ lấy nên xe bay công cộng đến bệnh viện. Sau khi thiết lập lộ trình, xe bay thể tự động bay lên trời và lái , đó tự động trở , vì , khi cửa đóng , trong xe chỉ còn Giang Đình và Hạ Vân Sâm.
Người trong viện điều dưỡng đều yên tâm, dù cũng ai nghĩ rằng đường đường là chủ nhà họ Hạ ý đồ gì với một cô gái đang bại liệt cha .
Chiếc xe bay còn trang một con robot thông minh, nó lăn hai bánh xe nhỏ đến mặt Giang Đình, cô với đôi mắt tròn xoe và :
"Xin chào Cô Giang và Hạ. Rất hân hạnh phục vụ cô.
Giang Đình thoáng qua, : "Xin chào.'
Hạ Vân Sâm kiểm tra tình hình bên trong xe bay và lệnh xuất phát, chiếc xe bay ngay lập tức cất cánh, bay lên giữa trung cách mặt đất năm mươi mét.
“Cô lạnh ?”
Hạ Vân Sâm nghịch nghịch bảng điêu khiển nhiệt độ, lưng về phía cô.
Giang Đình chiếc ghế da mềm đẩy xuống, chớp chớp mắt : "Không lạnh, cảm ơn sẵn lòng đón nhận , nếu thì thật ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hạ Vân Sâm bình tĩnh : “Cô là con gái của cứu cha , nhà họ Hạ chúng luôn luôn báo đáp ân tình. Hơn nữa, dù là khác, cũng sẽ bao giờ thấy c.h.ế.t mà cứu, càng đừng là một cô gái yếu đuối, ai cũng sẽ giúp một tay thôi."
Giang Đình đột nhiên đáp: Lời quen quen, hình như từng ai đó ."
Hạ Vân Sâm dừng một chút, thẳng đến một chiếc ghế da cách đó xa, xuống : "Là giáo viên huấn luyện đây dạy ."
Khi huấn luyện viên Giang vẫn còn ở đó, cô thường dạy họ rằng ngay cả khi họ biến đổi gen, sở hữu sức mạnh cao hơn bình thường, cũng nhớ rằng chính những bình thường biến đổi họ, và sức mạnh mà họ là để bảo vệ kẻ yếu, đặc biệt là phụ nữ, già và trẻ em.
Nghĩ tới đây, Hạ Vân Sâm chớp chớp đôi mi dài, Giang Đình : "Cô cũng họ Giang.'
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-618.html.]
Cổ Giang Đình cử động , nghiêng nghiêng chút thoải mái: "Người huấn luyện của họ Giang ?”
" ."
Giang Đình chút vui vẻ, ngờ năm năm khi cô qua đời, vẫn còn nhớ đến cô.
"Cô khó chịu ?” Hạ Vân Sâm thấy lên, đôi chân dài tiến về phía một bước, một đôi bốt chiến đấu màu đen dừng mặt cô.
Anh cụp mắt cô, phát hiện mấy đó khi bế cô lên xe, đặt cô xuống đàng hoàng, cổ áo còn mắc kẹt cổ cô.
Giang Đình ngửa đầu mở to mắt .
Hạ Vân Sâm đành cúi xuống, nhẹ nhàng nhấc đầu Giang Đình, đưa tay vuốt thẳng cổ áo cô.
Anh bao giờ tiếp xúc với con gái, cũng từng chỉnh áo cho cô gái nào, càng đừng là cô gái còn liệt, điêu khiến nín thở, xem Giang Đình như một đứa trẻ Sơ sinh.
Cô gây gò, khuôn mặt chỉ bằng lòng bàn tay, trong tay , cô mỏng manh đến mức dường như một tay cũng thể bóp c.h.ế.t cô .
Hạ Vân Sâm bề ngoài vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng lo lắng, đặt Giang Đình xuống, nhanh chóng về ghế xuống.
"Cảm ơn." Giang Đình cảm ơn, đôi mắt tựa như .
Hạ Vân Sâm chớp mắt : "Không việc gì, căn hộ của là một căn nhà cũ từ mấy chục năm , ngày thường về đó ở, cô chỉ thể ở đó tạm vài ngày , đợi nộp đơn xin hỗ trợ, giúp cô tìm nhà .
Giang Đình nhẹ nhàng : Có một nơi che gió che mưa quá , dám ghét bỏ chứ."
Hạ Vân Sâm khỏi liếc cô, trong lòng chút vui mừng, loại cảm giác khác cần đến , mang cho một cảm giác thành tựu, hơn nữa, giọng điệu của Giang Đình bình tĩnh, lễ phép, , cảm thấy thoải mái.
Chiếc xe bay chạy nhanh, quãng đường hơn trăm cây chỉ mất mười mấy phút, con robot duỗi cánh tay máy móc nâng Giang Đình lên, đặt cô vững vàng lên xe lăn hạ xuống đất, dùng giọng vui vẻ :
"Đã đến nhà của hai rôi, cô Giang, Hạ.”
Giang Đình : "Đây là nhà của , của .
Trên màn hình robot hiện lên vẻ mặt hổ, cực kỳ nhân cách hoá : "Xin , ngốc quá, sai . QAQ, chuyến kết thúc . Chúc hai một cuộc sống hạnh phúc. Tạm biệt."
Hạ Vân Sâm từ xe bay nhảy xuống , cùng xe bay rời với Giang Đình .
Anh đẩy xe lăn : "Đây là nhà của , thôi, trong xem xem.”
Ngôi nhà xây những năm 2040. cũ nhưng trang đầy đủ tiện nghi, còn một sân thượng nhỏ, nơi mà chiếc xe bay đặt xuống.
Cửa kính sân thượng tự động nhận tròng mắt của Hạ Vân Sâm, phát âm thanh mở , đèn trong phòng tự động bật sáng: "Hoan nghênh chủ nhân về nhài”
(Hãy cẩn thận: Đây sẽ là một tình tiết máo chóa
Nữ giảng viên ác tâm và nam sinh ngây thơ, ngốc nghếch. )