Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 382
Cập nhật lúc: 2025-07-20 23:03:16
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong muôn vàn thế giới, nàng bất kỳ điều gì thu hút nhưng tiếng dẫn dắt nàng, đưa nàng về hoàng cung.
"Oa oa oa..." Nàng hóa thành một cơn gió vô hình, rơi xuống bên ngoài điện.
Nàng nghiêng đầu thứ trong sân.
Trong thế giới rộng lớn , nàng từng thấy sự nóng bỏng của mặt trời, cũng từng thấy sự lạnh lẽo của mặt trăng và tùy ý khắp tam giới.
Không nơi nào thể khiến nàng dừng bước, nơi nào thể giữ chân nàng.
lúc , hoa cỏ trong điện, từng viên gạch ngói, đều nàng cảm thấy thích từ tận đáy lòng.
Đào Nhuỵ bế tiểu hoàng tử, Đào Lục bế tiểu công chúa, cả hai đều đẫm mồ hôi lạnh trán.
"Tiểu chủ tử, ngài đừng nữa, nô tì bây giờ." Mắt Đào Lục đỏ hoe, hài tử mất từ nhỏ, ai nấy đều khỏi thương xót thêm vài phần.
Đào Nhuỵ cũng thấy hai tiểu chủ tử khản giọng, lòng đau đớn đến rơi lệ.
Hỗn Độn hóa thành thiếu niên, sốt ruột đến độ giậm chân.
Đột nhiên...
Chuông lục lạc treo mái hiên khẽ reo lên.
Mọi đều sững .
Ngay cả tiếng của trẻ sơ sinh cũng lập tức ngừng , đôi mắt trong veo mở to về phía xa.
Toàn Đào Nhuỵ run rẩy liếc Đào Lục, ánh mắt của cả hai tràn đầy khiếp sợ.
Một tay bế hài tử, tay bịt chặt miệng , sợ chính sẽ kêu tiếng.
Hỗn Độn đang tựa cửa, mắt trợn trừng lên đột nhiên lao khỏi cửa điện như điên dại.
Hỗn Độn chằm chằm chiếc chuông nhỏ treo mái hiên.
Hai tay run rẩy, hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Những giọt nước mắt tiếng động.
Chuông nghênh thần.
Đây là chuông nghênh thần!
Phó Cửu Tiêu vì tìm kiếm tàn hồn của Tuệ Tuệ mà treo đầy chuông nghênh thần khắp hoàng cung.
từ khi treo lên, chuông nghênh thần bao giờ phát một tiếng động nào.
lúc ...
Chiếc chuông nhỏ mái hiên rung lên điên cuồng, phát những âm thanh leng keng.
Hỗn Độn dám cử động thêm, sợ vô ý sẽ kinh động đến nàng.
Hắn chỉ đành ngây giữa sân.
Linh thể thấy âm thanh trong trẻo của chiếc chuông nhỏ, thậm chí còn vươn tay chạm , khiến chuông kêu càng thêm dữ dội.
Nàng bĩu bĩu môi, chỉ động tâm một chút nàng liền trong điện.
Vừa trong điện, nàng hai đứa nhỏ trong nôi thu hút.
Đào Nhuỵ và Đào Lục cắn chặt môi, tay hai nắm chặt lấy , dám chạm hai vị tiểu chủ tử.
Đó là nương nương, nương nương trở về để thăm tiểu chủ tử.
Tiểu công chúa trong nôi, cổ họng khàn đặc, thậm chí môi còn vết máu. Nàng đến chảy m.á.u họng.
Nàng nhưng cổ họng chỉ phát những tiếng khò khè, kèm theo mùi m.á.u tanh.
Đệ khờ khạo ngốc nghếch của nàng, ăn ngủ, ngủ ăn, lúc ngáp dài ngủ tiếp.
Nàng chớp chớp mắt, đá một cái m.ô.n.g .
Tiểu hoàng tử đang định ngủ thì đột nhiên giật lớn.
Khi linh thể đến, nàng thấy hai đứa nhỏ tội nghiệp trong nôi.
Một đứa lặng lẽ rơi nước mắt, thành tiếng.
Một đứa thì ầm ĩ, nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ, đầy vẻ uất ức.
Tiểu nữ oa đang lặng lẽ đột nhiên giơ tay về phía linh thể.
Một cách vô thức, linh thể kéo khoé môi, nàng .
...
Cười , bỗng nhiên từng giọt nước mắt lăn xuống...
Nàng đưa tay sờ lên má, nàng bàng hoàng.
Nàng rơi nước mắt.
Những giọt nước mắt rơi xuống đất, hóa thành linh khí tinh khiết nhất của trời đất, trả cho tam giới.
Linh khí nồng nàn đến kinh ngạc.
Người luôn vô buồn vô vui như nàng, khi thấy hai đứa nhỏ , cảm thấy tức n.g.ự.c khó chịu.
Nàng cúi xuống, nhẹ nhàng chạm má của đứa nhỏ.
Tiểu nữ oa nhe cái miệng nhỏ răng, .
Linh thể lắc đầu, cảm xúc từng trải qua khiến nàng chút hoảng hốt.
Mỗi mũi kim sợi chỉ trong điện đều đủ để dấy lên con sóng trong lòng nàng.
Nàng vô thức chạy trốn.
Hóa thành một cơn gió nhẹ, nàng thoát khỏi hoàng cung, ngẫu nhiên một ngôi nhà.
Lúc trời sắp sáng, mệt mỏi trở về nhà, bàn bày món cháo và rau dưa.
Dưới chân thiên tử, thiên tai cuộc sống đến mức khốn khó, thể no bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-382.html.]
Điểm khác biệt duy nhất là cháo loãng đến đáy, chỉ sánh hơn một chút.
trong nhà thoang thoảng mùi thơm của gà nướng.
Linh thể theo mùi hương, thấy căn phòng khách cực kỳ sạch sẽ, còn thắp nhang thơm, đèn trường minh, với một gia đình như thế thì đây lẽ là một khoản chi tiêu nhỏ.
Giữa chính đường treo một bức họa, bức họa thờ phụng hương hỏa.
Trên bàn thờ, một bức tượng gỗ nhỏ đặt trang nghiêm.
Không là tinh xảo, thậm chí phần thô sơ, nhưng nàng thể cảm nhận hương hỏa nồng đậm từ bức tượng gỗ thô sơ .
Trên bàn bày cả một con gà nướng.
Dù ăn cháo loãng rau dưa, họ vẫn dâng gà nướng cho tượng thần.
Nàng thử hương vị , nhưng nàng sinh từ trời đất, lớn lên từ trời đất, thuộc về vạn vật thế gian.
Nàng thể chạm .
Nàng khẽ thở dài chút thất vọng, khẽ chạm con gà nướng đang bốc nóng.
Cảm giác ấm áp khiến nàng ngẩn .
Khi nàng kịp nhận , hương vị tươi ngon mềm mại của thịt gà tràn ngập trong miệng, đúng như nàng tưởng tượng là ngon.
Nàng thể chạm lễ vật ?
Đây là sự cung phụng dành cho nàng!!
Nàng bỗng ngẩn .
Điều khiến nàng càng kinh ngạc hơn là, khi nàng bước mỗi căn nhà, mỗi nhà đều thờ cúng một bức tượng nhỏ. Bên tượng đặt những lễ vật nhất mà gia đình thể cúng dường.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cả tòa thành đều đang cung phụng thần của họ.
"Ợ..."
Vị thần bảo hộ tối cao của thiên địa, bước khỏi nhà của một tín đồ với một cái bụng no nê.
Nàng hiểu tại thể ăn lễ vật.
Lễ vật thường chỉ thuộc về các thần linh thờ cúng, ai thể chiếm đoạt sử dụng.
Giống như nàng thể hiểu đến từ và về .
Nàng chỉ hiểu rằng sinh để bảo vệ tam giới.
Đây là sứ mệnh duy nhất của nàng.
Nàng lang thang trong kinh thành, qua một phủ lớn, dường như điều gì đó dẫn dắt nàng, khiến nàng bước .
Trong chính đường bức họa tượng thờ nàng, điều khiến nàng tò mò.
Khi nàng bước , trong nhà đang ăn cơm.
Đây là một gia đình lớn, hai bàn, một bàn cho nam và một bàn cho nữ.
Bàn của nữ giới một phụ nhân với nét mặt tang thương, dường như là lão thái thái của gia đình.
Bên cạnh bà là một chiếc chén nhỏ, trong đó đựng cơm nóng hổi và bên cạnh là một đôi đũa.
Như thể ai đó vắng mặt về.
nếu về nhà, tại bày bát đũa chi?
"Thịt viên tứ hỉ hôm nay ngon quá, cho cô cô một viên." Có lẽ là đời cháu của lão thái thái, tiểu hài tử nhón chân gắp một viên thịt bỏ cái chén trống.
Chẳng mấy chốc, cái chén đầy thức ăn.
Linh thể mà chảy nước miếng.
Nàng dường như thích bữa cơm .
Thậm chí thích hơn cả lễ vật cúng dường.
Nàng thể rõ tại , chỉ cảm thấy trong lòng đắng chát, nàng say mê khuôn mặt của từng trong gia đình, chén thức ăn mà nàng thích nhưng dám động một chút nào.
Chén thức ăn chứa đựng quá nhiều điều.
Khiến lòng nàng trở nên nặng trĩu.
Nàng lang thang vô định trong phủ, khi qua một cái hồ nhân tạo, nàng thấy những tàn sen trong hồ, cảm thấy chút tiêu điều.
Nàng nghĩ rằng, hồ đáng lẽ phủ đầy hoa sen.
Có lẽ, hoa sen còn nên một tiểu tinh linh ẩn nấp.
Tinh linh thích dùng lá sen y phục.
Không lý do nhưng nàng nghĩ rằng như mới hảo.
Khi nàng xuất hiện nữa, nàng đang phố.
Chân trần, tóc đen dài xõa xuống, linh thể trong suốt giống như một thật.
Trong màn mưa mờ ảo, trời hửng sáng.
Có một đang ngược chiều ánh sáng, dáng cao lớn, tóc bạc trắng, ánh sáng ngược thể thấy rõ nét mặt.
đôi mắt đầy bi thương của , sâu thẳm đến mức dường như thể nhấn chìm thứ.
Vốn tự do tự tại, gò bó, đầu tiên nàng cảm thấy lúng túng, nàng chút sợ hãi ánh mắt của nam nhân đó.
Trong khoảnh khắc đối diện, nàng vội vàng tránh ánh mắt.
ngay lập tức, nàng mới nhớ rằng thể thấy nàng.
Cũng giống như mỗi nàng gặp, bất kể là phàm, ma linh, thậm chí là thần linh, đều thể thấy nàng.
Nàng tự do nhưng cũng cô đơn.
Nàng cẩn thận lén lút nam nhân nữa.
Nàng nghĩ rằng rời từ lâu.
ngờ, nam nhân mặc đồ đen đó vẫn đang về phía nàng.