Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 393
Cập nhật lúc: 2025-07-21 23:38:00
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Bánh bao? Bột trắng bánh bao?"
"Núi Càn Nguyên chúng phàm nhân, chư thần đều bế thực, ăn đồ như nhân gian." Na Tra nghi hoặc hỏi.
"Chính là trung tâm của điện Càn Nguyên, mấy hộp, bên trong ít bột trắng."
"Tri Ngôn vốn định tối nay bánh bao cho cữu cữu và sư tôn bồi bổ thể ăn." Tiểu cô nương ngoan ngoãn trả lời.
"Cữu cữu, đừng đưa về nhà mà, núi Càn Nguyên tự do quá !!!"
Na Tra cảm thấy da đầu tê dại.
"Bột trắng? Bánh bao?"
"Sáng nay ngươi ăn ?!"
Hai đứa nhỏ khẽ chu môi, mắt đầy thất vọng.
"Chưa , cữu cữu đòi đưa về nhà . Hứ."
Na Tra đầy mồ hôi lạnh tuôn .
"Thứ đó... đó là tro cốt của sư tổ các ngươi." Na Tra che mặt, Đạo Tổ phù hộ thoát khỏi một kiếp nạn.
"Tri Ngôn, Hoài Chi, khụ, núi Càn Nguyên việc quan trọng, lẽ thể giữ các ngươi lâu. Lần , cữu cữu sẽ tới đón các ngươi nha." Na Tra gượng dỗ dành.
"Lần là khi nào?"
Na Tra sững .
"Rất nhanh, nhanh thôi."
" chúng bàn với , đừng gọi sư tôn nữa nha. Cha các ngươi là con cưng của trời đất, sư tôn xứng sư phụ của các ngươi ."
"Hai ngươi xứng đáng sư phụ hơn." Na Tra chân thành khuyên nhủ.
Hai đứa nhỏ nghi ngờ.
"Sư tôn rằng, giữa trời đất, chỉ mới dạy chúng ?" Tri Ngôn ngay lập tức phản bác, chịu trở về.
Trong lòng Na Tra cay đắng chua xót, đúng là nỗi khổ khó tả.
Thầm nghĩ cũng ngờ hai đứa còn nghịch ngợm hơn cả Tuệ Tuệ.
"Sư tôn chẳng qua chịu thừa nhận kém hơn Phật giới. Thực Phật tông lợi hại hơn . Thật đấy..." Na Tra nghiêm túc đáp.
Đạo môn và Phật môn tranh đấu cả đời, đây là đầu tiên chịu thua.
Hai đứa nhỏ thì thầm một tiếng, ánh mắt về phía Na Tra.
Na Tra mím môi, từ trong túi lấy vài bảo vật đưa cho bọn họ.
Hai đứa nhỏ nhận, vẫn chăm chăm .
Na Tra lấy một gian trữ vật đưa cho họ.
"Mẫu các ngươi một tiểu thế giới, trong đó ánh sáng mặt trời, vạn vật, thể nuôi dưỡng sự sống. Đó là gian đỉnh cao từ thuở Tam giới mới sinh . Theo thời gian, nó chắc chắn sẽ trở thành một thế giới thật sự. Đây chỉ kém so với nó thôi, thật sự cái gì hơn nữa..."
"Đạo môn nghèo."
Na Tra suýt bật .
Hắn mà, hai đứa dễ đưa về như .
là mời thần đến thì dễ, tiễn thần thì khó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phó Cửu Tiêu, hóa ngươi lừa !
Là .
Na Tra thấy hai đứa gật đầu, lén lút thở phào nhẹ nhõm, còn việc đẩy rắc rối sang Phật môn...
Chỉ thể xin các vị Bồ Tát ở Phật môn thôi.
Thật sự là...
Lúc .
Phó Cửu Tiêu mặt đất, Na Tra với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Na Tra gượng, đầy áy náy : "Nghe bệ hạ và Thủy thần nhớ con cái, đặc biệt đưa bọn họ về sớm."
"Ba ngày bảy ngày đều ngại ít, mới một ngày về nhà ?"
"Không ở thêm vài ngày nữa ?"
Na Tra khẽ ho một tiếng, sư tôn ngất xỉu, đạo môn nghèo kiệt, mộ tổ của đạo tổ cũng đào lên, nếu , xương cốt của sư thúc cũng sẽ đem hấp bánh bao mất.
Chỉ một ngày!!
Một ngày thôi!!!
Ở nữa, đạo môn sẽ giải tán mất.
Hai đứa là hy vọng của đạo môn, mà là ngõ cụt của đạo môn!
Na Tra chỉ hận thể cưỡi Phong Hỏa Luân, chạy trốn thật xa.
"À đúng , trẫm nhớ rằng đạo tổ của các ngươi một khúc mắc 6 vạn 3. 127 năm, tìm thấy ? Năm nay hình như chính là năm đó?"
Phó Cửu Tiêu đột nhiên nhớ .
Năm đó khi đạo tổ rời , Tam giới đều đồn rằng đạo tổ sống đến lâu như , gì khúc mắc nào.
Na Tra run lên: "Đạo tổ chỉ đùa với thế nhân thôi, gì khúc mắc nào." Mắt về hai đứa nhỏ.
"Không khúc mắc, chuyện đó."
Nói xong, ngập ngừng.
"Bệ hạ , tử nghĩ rằng, hài tử nếu dạy dỗ nghiêm khắc thì thành tài, cuối cùng vẫn rèn giũa nghiêm khắc."
"Phong bế linh lực cũng chuyện lớn."
"Ngay cả Na Tra khi còn nhỏ cũng dùng gậy đánh vài ."
"Hai vị tiểu điện hạ mang sức mạnh lớn, dĩ nhiên quản giáo nghiêm ngặt hơn."
Na Tra mặt dày .
Mặt đỏ bừng.
Phó Cửu Tiêu nhướng mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-393.html.]
Na Tra, dù ngươi gì thì cũng ngươi chịu thiệt .
"Ngươi đổi!" Tiểu Hoài Chi tức giận đến mức hít nước mũi, chỉ tay Na Tra và nhảy dựng lên.
"Hôm qua ngươi còn ... rằng chúng ..."
"Trời sinh thần tử, chúng , là là là tự do!!" Tiểu gia hỏa hét ầm lên.
Na Tra căng da mặt bước lên Phong Hỏa Luân, sợ bọn họ đánh rớt xuống.
Hai tiểu gia hỏa , thiên phú thật sự quá xuất chúng.
Dạy Tam Muội Chân Hỏa, bọn họ phát Lục Đinh Thần Hỏa.
Trực tiếp lên đỉnh cao nhất.
Dạy bay mây, họ di chuyển cả vạn dặm trong chớp mắt.
Thiên phú càng mạnh, suy nghĩ càng cố chấp.
Nếu bọn họ trở thành hy vọng của đạo môn, e rằng cũng chỉ là...
Mỗi ba ngày tiêu hao một vị đạo tổ của đạo môn thôi.
Chưa áp Thần giới và Phật giới, Đạo môn tự diệt vong .
"Nam mô A Di Đà Phật, Tam Đàn Hải Hội Đại Thần, chẳng lẽ khó hai đứa nhỏ?" Một tiếng Phật âm đầy từ bi vang lên.
Mọi đầu, liền thấy một vầng hào quang vàng nhạt.
Người của Phật giới.
"Sứ giả Phạn Âm. Ngài là tử Phật tông ? Mỗi ngày giảng kinh khắp các giới, phổ độ chúng sinh, bận rộn, đến nhân gian ?" Na Tra Phong Hỏa Luân, tránh xa hai đứa nhỏ.
"Nam mô A Di Đà Phật. Ta chỉ đến thăm con của một cố nhân thôi." Phạn Âm về phía hai đứa nhỏ tội nghiệp.
Hai đứa nhỏ mắt ngấn lệ, ấm ức chịu nổi.
Na Tra liếc chúng một cái, đúng , hôm qua cũng lừa y như thế!!
"Phật môn từ bi, Tam Đàn Hải Hội Đại Thần hà cớ gì khó hai đứa nhỏ? Trẻ nhỏ vô tội, sinh mất , Phật môn nỡ lòng nào." Phạn Âm chắp tay, nhẹ thở dài.
"Đặc biệt đến mời hai vị tiểu thần tử đến Phật môn tạm ở."
Bồ Tát từ bi.
Phó Cửu Tiêu liếc Na Tra, vẻ đạo môn che giấu giỏi.
Chẳng lộ chút tin tức nào.
"Trong đạo môn những kẻ thô kệch, ngay cả pha sữa cũng , nên chỉ một ngày thôi bọn nhỏ về nhà ." Na Tra chẳng gì về chuyện trả giá cao mời bọn trẻ về nhà.
"Người của Phật môn lòng kiên nhẫn vô cùng, trong đó còn ít Bồ Tát kinh nghiệm nuôi dạy con cái. Hay là để bọn họ đến Phật môn thì hơn?" Phạn Âm mỉm hai vị thần tử.
Tương lai của Phật giới.
Vội vã đuổi theo chỉ để đến kịp, may mà để ở đạo môn.
Thật lạ, đạo môn giữ hai đứa nhỏ ?
Phạn Âm sứ giả mỉm , lẽ, đây chính là cơ duyên của Phật môn.
Sau khi sứ giả đưa .
Na Tra: "Bị xui xẻo chỉ , trong lòng thoải mái hơn nhiều ."
"Thật sự để tiểu điện hạ đến Phật giới ?" Hỗn Độn ngẩng đầu về phía mấy vị rời .
"Ta thể khẳng định họ đều yêu tiểu điện hạ, nhưng họ tuyệt đối sẽ chỉ yêu một tiểu điện hạ. Tình yêu của họ đơn thuần."
Hỗn Độn hiểu rõ điều .
Giống như vị Thần sáng thế lúc ban đầu.
Họ yêu vị Thần sáng thế, nhưng còn yêu cả tam giới.
Họ là thần linh, bảo vệ tam giới đó là trách nhiệm của họ.
Vì tam giới, họ phục sinh vị Thần sáng thế.
Khiến Thần sáng thế chịu đựng bi kịch suốt mười kiếp.
Dù cuối cùng họ lòng thương xót, nhưng kết cục cuối cùng vẫn là hy sinh.
Hiện tại Thần sáng thế chết, thể nào bảo vệ tam giới nữa.
Tam giới trở thành một mớ hỗn độn.
Các giới phục lẫn , chỉ thể chọn một vị chủ tam giới mới.
Nếu vị chủ tam giới xuất phát từ Đạo môn, tương lai Đạo môn chắc chắn sẽ hưng thịnh.
Nếu xuất phát từ Thần giới, địa vị của Thần giới sẽ bao giờ lay chuyển.
Nếu xuất phát từ Ma giới, Ma giới tự nhiên thể rửa nhục.
Nếu xuất phát từ Phật môn, Phật môn chắc chắn sẽ trở thành đầu tam giới.
Họ tranh giành hai vị điện hạ, yêu thương hai vị tiểu điện hạ nhưng nhiều hơn cả là vì lợi ích.
"Huống hồ, giáo huấn của họ thật sự phù hợp với điện hạ ? Bọn họ mới chỉ ba tuổi thôi!"
Xuân thu đến, giờ tối đa mới chỉ ba tuổi.
"Họ dạy về sự dũng cảm và tự do nhưng dạy về khiêm tốn và lễ nghĩa, dạy về loại bỏ ma quỷ bảo vệ chính đạo, nhưng dạy về sự bình đẳng của vạn vật."
"Họ dạy là hài tử."
"Họ dạy về giới chủ, là đại yêu thương vô biên, cái của thần quân."
"Ngài thật sự yên tâm để họ dẫn ?"
Phó Cửu Thiên đầu Hỗn Độn.
"Hỗn Độn, chúng quen bốn vạn năm ?" Phó Cửu Thiên hỏi một cách nghiêm túc.
Hỗn Độn ngẩn một lúc, gật đầu.
"Bốn vạn năm, cũng bằng sự đổi của ngươi trong ba năm qua."
"Bây giờ... ngươi giống như một chuyên gia nuôi dạy trẻ." Hỗn Độn đây suốt ngày mải nghĩ đến đại sự, nghĩ cách công chiếm Thần giới, nghĩ cách mưu phản.
Hỗn Độn đầu gì.