Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 410
Cập nhật lúc: 2025-07-21 23:38:42
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những ngày gần đây, cả nhà cả, chỉ ở trong cung trông chừng Ngôn Ngôn.
Trước lịch kiếp một ngày.
Trong cung một vị khách mời mà đến.
Khi Quân Hoa Đế Quân cửa, Phó Cửu Tiêu sớm mang vẻ mặt lạnh lùng.
"Quân Hoa, ngươi vẫn ứng kiếp, ngươi đến nhà gì?"
"Tuệ Tuệ giờ thoát khỏi tam giới, nàng thể đấng cứu thế ." Phó Cửu Tiêu với vẻ mặt lạnh nhạt.
"Tình nghĩa giữa và ngươi dứt, nơi hoan nghênh ngươi!" Phó Cửu Tiêu phất phất tay áo.
Quân Hoa Đế Quân với ánh mắt cao ngạo.
"Năm đó, ngươi là Thần Quân, đó ngươi là Đọa Thần, giờ đây ngươi từng bước sa ngã, Phó Cửu Tiêu, ngươi từng hối hận ?" Quân Hoa với dáng vẻ như nhiễm khói bụi trần gian, một cách lạnh lùng.
Năm đó khi Phó Cửu Tiêu còn là Thần Quân, rõ ràng nắm trong tay sức mạnh thống lĩnh tam giới, nhưng quyết tâm trở thành Đọa Thần.
"Buồn , chỉ hối hận vì kết nghĩa với kẻ lòng lang sói như ngươi."
"Gọi ngươi là suốt vạn năm, thật là mù mắt!" Phó Cửu Tiêu thấy thêm một nữa!
"Ngươi nghĩ quý trọng việc kết nghĩa với ngươi ?" Quân Hoa Đế Quân cũng vài phần tức giận.
Chỉ thấy khẽ nâng đầu ngón tay, y phục lập tức xé toạc.
Cắt áo bào đoạn nghĩa.
"Từ nay về , chúng còn là ."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ta đại đạo của , ngươi nhân sinh của ngươi, từ nay về , sẽ bao giờ đặt chân nhà ngươi nữa! Cũng sẽ còn bất kỳ mối quan hệ nào với ngươi!" Quân Hoa Đế Quân xong liền rời .
Trên tầng mây.
Tiểu đồng hỏi: "Đế Quân, ngài còn đến tìm gì? Kiếp nạn ở trần gian của ngài bắt đầu, thần hồn vẫn từng hạ phàm, bên nhi si ngốc ba năm ."
Hôm nay, chính là đường ứng kiếp.
"Thôi , kiếp sẽ bước cửa nữa. Tình giữa và tận!" Quân Hoa chút bực bội.
Thật sự là cố chấp đến cùng.
"Ta như !" Nói xong, Quân Hoa Đế Quân liền đến Địa phủ.
Dưới sự hộ tống của Diêm La, nhảy Đài Luân hồi.
Chỉ là khi rời , chút băn khoăn.
Rõ ràng đoạn tuyệt tình nghĩa với Phó Cửu Tiêu.
Vậy tại , vẫn còn một chút liên kết mơ hồ?
Quan hệ giữa các vị thần đoạn tuyệt, là trời chứng giám.
Sao vẫn còn quan hệ gì chứ?
Ngoài tình , còn thể là quan hệ gì nữa?
Thật kỳ lạ...
"Đạo bất đồng, bất tương vi mưu."
Sau khi Quân Hoa rời , Phó Cửu Tiêu chỉ thốt lên một câu như .
Hắn đỡ Tuệ Tuệ bước trong điện, giữa đôi mày thoáng vẻ âm trầm.
"Có lẽ đời sẽ gặp Quân Hoa nữa." Tuệ Tuệ thở dài. Dạo gần đây, nàng thỉnh thoảng nhớ một vài ký ức, nhưng nhiều.
Nàng nào ngờ rằng, Quân Hoa sẽ còn đến thêm nữa.
Hơn nữa, mỗi càng hạ hơn.
Chỉ tiếc rằng...
"Chúng đánh thức Ngôn Ngôn thôi. Cả nhà cùng ăn một bữa đoàn viên." Phó Cửu Tiêu nghĩ về Quân Hoa nữa.
Thê tử và nhi nữ quan trọng hơn Quân Hoa nhiều.
Tiểu Thái tử tan học từ sớm, đeo cặp sách đến cửa điện chờ.
"Ngự thiện phòng gần đây nghiên cứu nhiều món ngon, đợi tỉnh dậy cùng ăn."
"Mẫu hậu, ... thấp hơn một chút ?" Tiểu Thái tử luôn để ý đến , bất kỳ đổi nhỏ nào cũng khiến chú ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-410.html.]
"Rõ ràng đây, và cao ngang mà." Tiểu Thái tử đưa tay đo thử.
Không cam tâm, còn leo lên giường cạnh để so sánh.
Quả nhiên, cao hơn một chút.
Phó Cửu Tiêu xoa đầu nhi tử, xuống và giải thích cẩn thận: "Muội phong ấn, nếu còn chìm trong giấc ngủ, cơ thể nàng sẽ mãi giữ nguyên như thế ."
"Chỉ khi thần hồn của nàng bước luân hồi, sự lôi kéo trong thiên địa với nàng mới giảm bớt, và khi đó mới thể lớn lên bình thường."
Đôi mắt Tiểu Thái tử đỏ hoe, nước mắt lăn dài.
"Vậy chúng sẽ thể cùng lớn lên ?" Hắn nghẹn ngào, sụt sịt mũi.
Đế Hậu hai nhưng lời nào.
Đừng đến việc cùng lớn lên.
Nếu Ngôn Ngôn bước luân hồi lịch kiếp, nàng sẽ mãi mãi phong ấn, vĩnh viễn dừng ở tuổi lên bốn.
Trong luân hồi, ít nhất nàng còn thể lớn lên.
"Đợi khi nàng vượt qua lịch kiếp và về, chúng vẫn còn tương lai về mà." Tuệ Tuệ nhẹ nhàng an ủi, ôm lấy nhi tử và khẽ thở dài.
Cả ba xoa dịu cảm xúc, đó mới bắt đầu thi pháp, giải trừ phong ấn cho nữ nhi.
Khoảnh khắc tiểu nha đầu mở mắt , nàng liền đưa tay lên che tai theo phản xạ.
Thấy nhà ở ngay mặt, nàng vội vàng : "Phụ hoàng, mẫu hậu, ca ca, Ngôn Ngôn đau nữa." Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nở nụ rạng rỡ, nhưng đôi mày vẫn nhíu .
Tuệ Tuệ khẽ dời ánh , sợ rằng sẽ bật .
Làm đau chứ.
Nàng là Thiên Đạo mới chọn, tam giới lúc nào cũng gào thét triệu hoán nàng.
Không chỉ là âm thanh ồn ào, mà còn là sự khao khát xé nát nàng, kéo nàng trở về một phần của Tam giới.
Ngón tay Phó Cửu Tiêu khẽ run, bế tiểu nữ nhi lên: "Cha đưa ngươi dùng bữa. Ngủ lâu thế , chắc đói lắm ?" Phụ hoàng mẫu hậu cảm thấy thật xa lạ, Phó Cửu Tiêu quen nàng gọi cha.
Tiểu nữ nhi tít mắt, gật đầu liên tục.
Phó Cửu Tiêu từ đầu đến cuối để nàng chạm đất, luôn bế trong tay.
Hắn còn mời nhà họ Ngôn và vợ chồng Chu Linh cung, phá lệ tuân thủ lễ nghi, bày hai bàn tiệc quây quần náo nhiệt.
Lâm thị liên tục lau nước mắt. Cuộc đoàn tụ hôm nay chính là điều bà mong mỏi bấy lâu nay.
Chỉ là...
Sau bữa ăn , họ đối diện với sự của Ngôn Ngôn.
"Nương, ngài đừng nữa. Ngôn Ngôn thấy sẽ lo cho ngài đấy." Tuệ Tuệ giúp bà lau nước mắt.
"Ngài chăm sóc thật , như mới thể chờ ngày Ngôn Ngôn về."
Lâm thị vội vàng lau nước mắt.
Sợ thể chịu nổi, đến khi cháu gái trở về thể gặp .
Tiểu Ngôn Ngôn ôm đến bên Ngôn Xuyên.
Ngôn Xuyên là thủ phụ trẻ tuổi nhất từ tới nay.
Hắn luôn giữ dáng vẻ nho nhã, nhưng các đại thần cực kỳ sợ .
Lúc rót nước cho Ngôn Ngôn, bóc tôm cho nàng, ánh mắt đầy thương xót dành cho cháu gái .
Nhân lúc chú ý, khẽ hỏi Ngôn Ngôn: "Nhãi con, sợ ?"
Tiểu Ngôn Ngôn đùi cữu cữu, hai chân nhỏ đung đưa qua , giọng non nớt gọi một tiếng: "Cữu cữu..."
Dù Ngôn Xuyên quan nhiều năm, vẫn kìm đau lòng.
Tiểu cô nương đưa ánh mắt xung quanh, dừng nơi cha , dừng ở nơi bàn tay đang siết chặt giữa mẫu hậu và bà ngoại.
Trong bốn năm qua, tất cả đều như tro tàn lạnh ngắt.
Ngay đại cữu cữu quyền khuynh triều dã, ánh mắt cũng u ám, đầy vẻ già nua.
giờ đây, tất cả đều sống .
"Cữu cữu, Ngôn Ngôn sợ."
Nàng thực từng với cha rằng nàng sợ.