Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 422
Cập nhật lúc: 2025-07-23 13:50:51
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Vì vẫn tỉnh ?"
"Rốt cuộc là chuyện gì đây? Sao đột nhiên hôn mê tỉnh?"
"Nhà họ Khương chúng tạo nghiệt gì chứ? Rõ ràng đang đà phát triển, mà tai họa bất ngờ giáng xuống. Đan dược của nhà họ Ôn liệu vấn đề gì ?" Khương lão thái thái sưng cả mắt.
Ba ngày , bà phấn khởi bao nhiêu thì giờ đây tuyệt vọng bấy nhiêu.
Hôm nay, tử tiên môn xuống núi để kiểm tra linh căn, nhưng Khương Thế Thừa vẫn hôn mê tỉnh.
"Nương, đan dược vấn đề gì . Đan môn kiểm tra kỹ ." Trong thành, bất kỳ thứ gì liên quan đến đan dược đều qua kiểm tra của đan môn khi lưu hành.
"Vậy tại nông nỗi ? Có thể mời thần y nào đến ? Hôm nay đúng lúc tử tiên môn đang xuống núi..." Lão thái thái nắm chặt bàn tay tái nhợt của Khương Thế Thừa, gương mặt đầy đau khổ.
"Nhà họ Khương chúng tiếng trong tiên môn, thần y thể mời ." Khương Mộ thở dài.
Đã cầm của nhà họ Khương đến mấy , nhưng đối với đại phái như Đăng Tiên Môn, ngay cả mời cũng truyền trong.
Còn các môn phái nhỏ thì ?
Nhà họ Khương mời ít , ai nấy đều ngạo mạn vô cùng nhưng chút bản lĩnh thật sự nào.
"Nhà họ Ôn trưởng lão trong tiên môn, hãy nhờ họ giúp đỡ." Khương lão thái gia cắn răng .
Vân Mộng Hạ Vũ
"Bọn họ cho chúng Tẩy Tủy Đan, chỉ sợ sẽ giúp thêm." Khương Mộc nhíu mày, đưa tay sờ lên má .
Trên má một vết xước đỏ do Hứa thị cào, đến mức rỉ máu.
Trong mắt lão thái thái thoáng hiện một tia tàn nhẫn.
"Mấy đời nay, Thế Thừa là duy nhất linh căn, nếu đợi tiếp, sẽ mất thêm bao nhiêu năm nữa?"
"Huống chi, đan dược trong phủ cũng dùng hết , dù đời linh căn thì cũng chứ?"
"Hy vọng của chúng chỉ thể đặt lên Thế Thừa!"
"Nhà họ Khương ngày một sa sút, các ngươi xem, giờ nhà họ Ôn vinh quang đến mức nào? Các ngươi thấy ghen tị ?"
"Sau c.h.ế.t , cũng còn mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông nữa." Lão thái thái ròng bên cạnh giường.
Trong lòng nhà họ Khương đều xao động.
"Để đến cầu nhà họ Ôn. Dù gì cũng đính với tiểu Ngư nhi, ít họ nể mặt một chút chứ." Khương Mộc cắn răng , vì thương tiếc tiểu Ngư nhi, mà là vì nhiều như khiến cảm thấy mất mặt.
"Mộc nhi, Thế Thừa sẽ ghi nhớ ơn nghĩa của ngươi."
"Chất nhi cũng như con, hôm nay lão bà tử rõ luôn, Thế Thưa sẽ coi ngươi như cha ruột."
Lão thái thái vội vã tỏ thái độ.
Nhị phòng cũng nhanh chóng cúi đầu hành một cái đại lễ.
Khương Mộc yên lòng, đầu liền lệnh nhốt Hứa thị trong phủ đến nhà họ Ôn.
Khi trở về, phía là một nam tử mặc áo xanh tiên phong đạo cốt.
"Vị là bạn của Ôn Thanh Dương, là tiên y trong Đăng Tiên Môn." Khương Mộc tươi, đón nam tử trong.
"Gọi là Vân Di là ."
Người nhà họ Khương vui mừng rơi nước mắt: "Đa tạ Vân Di đạo trưởng."
Ôn Thanh Dương là trưởng lão trong Đăng Tiên Môn, thể bạn với ông chắc chắn tài giỏi.
Vân Di là tử quan môn của Tiên Y. Vừa thấy Khương Thế Thừa, khỏi nhướn mày.
"Ngươi thành thế khi uống đan dược?"
"Không thể nào, tình trạng rõ ràng là phản phệ do cướp đoạt vận khí thất bại." Vân Di đạo trưởng ngạc nhiên, kinh mạch bế tắc, huyết mạch tắc nghẽn, thành phế nhân .
"Theo lý mà , chiếm đoạt vận khí thuộc về và đối phương phản kích nặng nề." Hơn nữa, vận khí vốn của cũng đối phương mạnh mẽ đoạt .
"Không thể nào, Thế Thừa nhà mới bảy, tám tuổi, cách đoạt vận?" Lão thái gia là đầu tiên phản bác. Nếu đối phương là đạo trưởng của tiên môn, ông đuổi thẳng ngoài .
Vân Di tiếp tục kiểm tra. Ban đầu, Tam linh căn, đó dùng Tẩy Tủy Đan trở thành Song linh căn.
Hơn nữa, còn đang tiến hóa theo hướng Đơn linh căn. Vậy tại đột nhiên thất bại?
"Lúc đó hiện trường những ai?"
Lão thái gia suy nghĩ một lát lập tức triệu tập tất cả những mặt lúc đó.
"Đều ở đây chứ?" Vân Di đạo trưởng quét mắt một lượt, nhận tất cả ở đây đều là phàm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-422.html.]
"Đều ở đây ."
"Ồ, đúng, lão gia, còn Hứa thị đại phòng, họ Hứa. Hiện giờ nàng vẫn đang nhốt trong phòng chất củi." Một nha khẽ bẩm báo.
"Đưa nàng tới đây." Lão thái gia phẩy tay.
Về phần tiểu Ngư nhi, chỉ là một hài tử ba, bốn tuổi, chẳng ai đặt mắt.
Khi Hứa thị dẫn tới, dáng vẻ nàng phần nhếch nhác, nhưng khuôn mặt tràn đầy oán hận khi trong nhà họ Khương.
Ánh mắt nàng Khương Mộc đặc biệt đáng sợ.
Vân Di nhíu mày.
"Chẳng lẽ là do Hứa thị vấn đề?" Sắc mặt lão thái thái trầm xuống, trong mắt lộ sát ý.
"Không . Chỉ là Hứa phu nhân quan hệ thông gia với nhà họ Ôn, thấy sắc mặt nàng tái nhợt nên bắt mạch giúp." Trước khi , Ôn Thanh Dương dặn dò chăm sóc gia đình ông thật .
Hứa thị cũng xem như nửa nhà họ Ôn.
Hiện tại đương nhiên giữ thể diện giúp nàng.
Nhà họ Khương thì ngược , lợi dụng Hứa thị và tiểu Ngư nhi để mượn ánh hào quang của nhà họ Ôn, nhưng ngược đãi hai con họ.
Sắc mặt nhà họ Khương trở nên khó coi.
"Không vấn đề gì nghiêm trọng. Đỡ phu nhân về nghỉ ngơi , chăm sóc cho ." Cuối cùng, họ cũng chịu thả nàng .
"Trong phủ, ngài cũng xem xét cả , cách nào giải quyết ?" Mọi vẫn tin Khương Thế Thừa là chiếm đoạt vận khí.
"Tại hạ sẽ cố gắng hết sức. ... hiện tại kinh mạch của tắc nghẽn. Dù cứu , thì cũng khó thể bước chân tiên môn."
Sắc mặt ngày càng khó coi.
Vân Di ở nhà họ Khương ba ngày. Đến khi thành đo lường linh căn và chuẩn trở về núi, Khương Thế Thừa mới từ từ mở mắt.
Ánh mắt lộ rõ niềm vui, dậy.
kinh ngạc phát hiện thể cử động.
Hắn mở miệng , nhưng phát hiện miệng méo xệch, nước dãi chảy mà thể thốt lên lời nào.
"Thế Thừa!" Lão thái thái vội vàng lao tới, lập tức nhận điều bất thường ở .
"Với y thuật của , chỉ thể như ." Vân Di lắc đầu. Ông nhận một vài điểm kỳ lạ.
Ví dụ như, thần hồn của Khương Thế Thừa đặc biệt mạnh mẽ.
Hơn nữa, còn mang theo một chút khí tức của cơ duyên, lẽ nhận một loại cơ duyên nào đó.
Theo lý mà , cũng là vận khí lớn.
Nếu gặp sự cố , e rằng thật sự sẽ trở thành một nhân vật xuất sắc.
Khí vận mạnh mẽ như , còn phản phệ, đối phương đáng sợ đến mức nào?
Hắn chọc thứ khổng lồ gì mà đến ?
Vân Di dám nghĩ thêm nữa.
Ông cũng nán lâu, vội vàng chào từ biệt.
Người nhà họ Khương trong khoảnh khắc như rơi tuyệt vọng. Lão thái thái thét lên ngất .
Khương Thế Thừa ú ớ kêu, nhưng thể một lời.
Trong đôi mắt chỉ còn sự tuyệt vọng.
Tất cả những điều liên quan gì đến tiểu Ngư nhi.
Tiểu Ngư nhi chu môi, trong tay nắm một sợi chỉ đỏ, sợi chỉ đỏ buộc một miếng ngọc bội.
Miếng ngọc bội đính hôn lắc lư , phát tiếng "vù vù."
"Tiểu tổ tông của ơi, đừng hỏng nó! Đây là bảo vật gia truyền của nhà họ Ôn. Trước đây ngài quý nó lắm, cho ai chạm . Sao giờ lấy chơi thế ?" Bảo Nguyệt vội vàng bước tới thu .
Đồ của nhà họ Ôn, tiểu Ngư nhi lúc nào cũng xem như báu vật.
Tiểu Ngư nhi bĩu môi: "Có gì đáng quý ."
Thật kỳ lạ, thứ mà đây thế nào cũng thấy thích, bây giờ chẳng còn cảm giác gì nữa.
Cứ thể như trong nháy mắt, sợi dây ràng buộc nàng cắt đứt .