Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch - Chương 470
Cập nhật lúc: 2025-07-24 15:07:53
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão thái thái run lập cập.
Khi Thập Điện Diêm La xuống, các âm sai vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Bái kiến Diêm La..." khi thấy Phó Tri Ngôn, họ nên xưng hô thế nào.
Rõ ràng cảm nhận áp lực khủng khiếp từ , nhưng thấy nàng cách Thiên đạo một bước xa.
"Vị là quý nhân từ Thần giới đến. Nàng đến tìm ngoại tổ mẫu khuất, nhanh chóng kiểm tra."
Các âm sai run rẩy. Nếu Diêm La gọi là "quý nhân," thì chắc chắn thần linh tầm thường.
Lý thị co rụt đầu, cả đầy m.á.u bẩn, trốn trong góc.
Bà nhận đây là Thập Điện Diêm La – kẻ cai quản bộ địa phủ, là quan lớn nhất ở đây.
quan lớn nhất tỏ khiêm nhường mặt tiểu cô nương . Cũng tiểu nha đầu đó là ai.
Nếu thể kết với nàng thì mấy.
Lão thái thái đầy mặt ghen tị, thầm nghĩ ai may mắn đến , một đứa ngoại tôn nữ xuất sắc như thế, khiến ngay cả Thập Điện Diêm La cũng nịnh nọt.
"Ồ... đây là con của Thần nữ ?" Một âm sai thấy Tiểu Tri Ngôn, sững sờ một hồi.
"Năm xưa hạ quan từng tiễn ngài lịch kiếp, cảm thấy ngài quen quen, ký ức mơ hồ hiện lên."Âm sai đó hung ác các oan hồn, giờ vô cùng cung kính tiểu thiên đạo.
Bên cạnh, lão thái thái đột nhiên ngẩng đầu.
"Ngoại tôn nữ, ngoại tôn nữ, ngươi là ngoại tôn nữ của mà!!!" Tiếng kêu ai oán của lão thái thái vang lên, khiến khỏi nhíu mày.
Bà loạng choạng bò từ góc, mặt mày đầy vẻ vui sướng, là bà, đúng là bà.
Lão thái thái may mắn đó là bà!
"Là , hài tử , là . Ta là bà ngoại của ngươi. Mẫu ngươi là Ngôn Tuệ Tuệ, ? Ta chính là bà ngoại ruột của ngươi. Hài tử ..." Lý thị, chính là Ngôn lão thái thái.
Ngôn lão thái thái tỏ thảm thương.
"Bà ngoại nhớ ngươi lắm, ngoan ngoãn, ngươi tên gì? Sao ngươi đến muộn ? Bà ngoại chịu bao nhiêu khổ sở, bà ngoại oan uổng."
"Năm đó Ngôn Kiều Kiều tiện nhân – cướp vị trí của mẫu ngươi, bà ngoại đau lòng lắm. Bà ngoại kẻ lừa gạt." Lão thái thái nắm chặt vạt váy của Phó Tri Ngôn, từng lời đầy m.á.u lệ.
Các âm sai bên cạnh lập tức biến sắc.
Cả đám quỳ rạp xuống đất.
Họ... dám xúc phạm nhân của quý nhân?
Thập Điện Diêm La đều hít sâu một , Tần Quảng Vương bí mật thi pháp tra xét. Không sai, huyết mạch chính thống, đúng là bà .
Sao đày xuống mười tám tầng địa ngục chịu phạt?
"Tiểu Thiên..." Tần Quảng Vương ngừng , dám tiết lộ phận thiên đạo.
"Tiểu quý nhân, việc chắc hẳn nhầm lẫn. Bổn điện nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cho ngài một lời giải thích."
"Mau, đưa vị phu nhân đến chính điện tẩy rửa." Diêm La vội vàng lệnh.
Lão thái thái mừng thầm trong lòng, đám âm sai khiến bà kinh hãi, giờ run rẩy chân cháu gái bà.
Ngoan ngoãn, cháu gái bà rốt cuộc lai lịch gì?
Thập Điện Diêm La cũng xin nàng.
Phó Tri Ngôn nâng tay, : "Ngươi thật là bà ngoại của ?" Giọng nhỏ mang đầy vẻ mỉa mai.
Lý thị vội vàng nắm chặt váy nàng, cuống quýt : "Là , là mà. Hài tử , thương nhất là mẫu ngươi. Kết quả kẻ ti tiện lừa gạt."
"Chúng là huyết mạch tương liên mà." Lão thái thái thấy lấy lòng Phó Tri Ngôn, bà chịu buông tay.
Mười tám tầng địa ngục, bà ở đủ , sống một ngày như một năm.
Súc sinh đạo, bà cũng dám , đời đời kiếp kiếp tàn sát, bà cam lòng!
Phó Tri Ngôn khẩy một tiếng.
Nàng chỉ phụ nhân áo trắng đôi mắt thất thần cầu Nại Hà, hỏi: "Ngươi là bà ngoại của , bà là ai?"
Giọng của tiểu cô nương đầy vẻ chế giễu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-470.html.]
Ngôn lão thái thái về phía cầu Nại Hà.
Ánh mắt bà chợt co rút.
Là Lâm thị!
Phụ nhân nông thôn nuôi dưỡng Ngôn Tuệ Tuệ!
Người mà bà luôn coi thường, nhưng sống hơn bà nhiều!
"Làm bà ngoại của , ngươi xứng ?!" Trong mắt Phó Tri Ngôn tràn đầy chán ghét và mỉa mai.
Một âm sai trông thấy, lập tức bước tới kéo Ngôn lão thái thái .
"Buông , buông ! Ta là bà ngoại ruột của ngươi, là ruột thịt đó! Lâm thị thì là cái thá gì, chẳng qua chỉ là một nông phụ ngu dốt, thô kệch!" Ngôn lão thái thái hét lên đầy giận dữ.
"Nông phụ?" Tri Ngôn khẽ một tiếng.
"Ồ, ngươi c.h.ế.t sớm, nên đúng ?"
"Đại cữu cữu của quyền lực chấn động triều đình, là Thủ phụ trẻ tuổi nhất trong triều. Nhị cữu cữu danh tiếng lẫy lừng, là vị thần linh chính thống hưởng thụ hương khói nhân gian. Tam cữu cữu sở hữu sản nghiệp trải khắp thiên hạ."
"Còn phụ hoàng của , là Hoàng đế. Tân đế kế nhiệm bây giờ chính là ruột của ."
"Nông phụ ư? Bà ngoại của là mệnh nhất thiên hạ, là mà tất cả nữ tử đều ngưỡng mộ."
"Còn mẫu , là Thần nữ của tam giới, công cứu thế." Tri Ngôn dừng một chút.
Thập Điện Diêm La thoáng nhận điều gì đó, lập tức tiếp lời: "Ngươi còn đúng ? Vị tiểu quý nhân , sẽ là Tam Giới Chi Chủ. Thần linh đều tôn kính nàng."
Ngôn lão thái thái càng càng sụp đổ, hai mắt chảy m.á.u lệ.
Bà vốn luôn khinh thường Lâm thị, nào ngờ giờ đây Lâm thị uy vọng sâu sắc đến thế.
"Dựa , dựa cái gì chứ, tất cả đều là của , của ! Nàng cướp mệnh của , cướp mất tất cả của !"
"Lẽ tất cả đều là của , đều là của !"
"Ta mới là nương của Ngôn Tuệ Tuệ, mới là bà ngoại của ngươi. Ngươi trở đây, trở đây..."
Giọng lão thái thái đầy bi thương, những nhân vật lớn theo thiếu nữ, bà tức giận đến thất khiếu đổ máu.
Tam Giới Chi Chủ, tất cả thần linh đều tôn nàng chủ.
Phó Tri Ngôn đầu , phớt lờ tiếng van nài và lóc phía .
Nàng bỏ rơi từ khi sinh .
Cũng vô liêm sỉ là ai.
Chính là Ngôn lão thái thái, từng nhẫn tâm để nàng dìm chết, coi nàng như một tà mà.
Phó Tri Ngôn bước tới đầu cầu Nại Hà, dừng chân một lão nhân tóc bạc, ánh mắt tràn đầy đau xót.
Những đại lão mênh m.ô.n.g phía cũng lượt dừng bước.
Âm sai vội vàng : "Vị lão phu nhân họ Lâm, vốn dĩ công đức viên mãn, là trường thọ. vì suy tư quá nhiều, sớm qua đời."
"Sau khi chết, vì còn nhiều vướng bận, đầu thai cũng chịu uống canh Mạnh Bà. Ngày ngày chờ đợi ở cầu Nại Hà."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Âm sai ở địa phủ lưu càng lâu, ký ức nhân gian sẽ dần phai nhạt. Bà giờ đây quên hết chuyện kiếp ."
Phó Tri Ngôn hít sâu một , xuống mặt Lâm thị.
Chỉ thấy bà ngoại vốn luôn minh mẫn, giờ ánh mắt mơ hồ, còn chút tỉnh táo.
Miệng bà khẽ lẩm bẩm: "Chờ Ngôn Ngôn, chờ Ngôn Ngôn..."
"Chờ Ngôn Ngôn..."
Ba chữ như khắc sâu tận xương tủy của bà, ngừng lặp .
Phó Tri Ngôn lập tức rơi nước mắt.
"Bà ngoại, Ngôn Ngôn đến . Ngôn Ngôn về nhà ... bà ngoại, Ngôn Ngôn về nhà." Tiểu Tri Ngôn ôm lấy Lâm thị, bật thành tiếng.
Lâm thị vẫn như cũ chút phản ứng nào, chỉ ngừng thì thầm.
Diêm La khẽ: "Trước tiên, mời lão phu nhân đến điện Diêm La một lát."