Cô về giường, nâng mắt lên qua, với giọng mềm mại: “Mọi đều quen , chúng cháu cũng khó các chú nữa, nhưng cháu viện, đầu cũng đau, tay cũng đau, hông cũng thế nào , kiểm tra điều trị, cũng viện bao lâu, gần đây chắc chắn thể nữa, sản phẩm mới mà cháu mới hôm nay cũng kéo dài bao lâu, mấy cái đều là tổn thất...”
Tống Vĩnh Đông cắn răng: “Vậy bọn chú đền năm mươi!”
Diệp Bảo Châu lời trực tiếp ấn huyệt thái dương, kêu rên: “Lục Thiệu Huy, đầu em đau quá, mau báo cảnh sát, đó đưa em đến bệnh viện xem xuất huyết não ...”
Lục Thiệu Huy vội vàng lên, lập tức đỡ cô, Hạ Đại Phú nhưng còn mở miệng thì Tống Vĩnh Đông cắn răng đáp: “Vậy đền một trăm!”
Lần , sắc mặt của Diệp Bảo Châu hơn một chút, nhưng hàng lông mày dài vẫn nhíu chặt , với vẻ vô lực: “Vẫn nên báo cảnh sát , em thật sự đau lắm.”
Tống Minh Trân bộ dáng diễn kịch của cô lập tức nổi điên, tuy sắc mặt của cô trắng nhợt nhưng đôi mắt vẫn sáng, giọng điệu cũng suy yếu, nào giống thương?
Bây giờ bọn họ há mồm tăng khoản bồi thường lên một trăm đồng mà cô vẫn còn hài lòng, đây rõ ràng là đang lừa gạt tống tiền bọn họ, thật đúng là hổ!
Đột nhiên cô ả chằm chằm Diệp Bảo Châu, : “Diệp Bảo Châu, cô cả, đừng giả bộ, cô cũng đừng hòng lừa tiền của nhà chúng !”
Lục Thiệu Huy thế lập tức nâng mắt cô ả với vẻ nghiêm túc, lạnh một tiếng, đó Hạ Đại Phú: “Trưởng khoa Hạ, nếu sai chuyện còn khí phách như , ông giúp báo cảnh sát , về phần tiền khám, tiền bồi thường, tiền bồi dưỡng gì đó… đến khi xem cảnh sát thế nào, chúng tuyệt đối sẽ đòi thêm một xu nào hết!”
Dứt lời, Tống Vĩnh Đông lập tức ấn tay Hạ Đại Phú : “Đừng, trưởng khoa Hạ, chúng đang bàn bạc ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-160.html.]
Nói xong, ông Tống Minh Trân, bảo: “Minh Trân, con đừng loạn nữa, con con giam ở đồn cảnh sát ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Minh Trân tức đến mức lửa giận trong lòng cũng sắp phun ngoài , quả nhiên Diệp Bảo Châu đổi, cô Diệp Bảo Châu nữa, cô cay nghiệt và vô sỉ hơn nhiều, càng khiến tức tối hơn: “Cha, cô chỉ đang…”
Lục Thiệu Huy trực tiếp lạnh giọng ngắt lời cô ả: “Đồng chí Tống Minh Trân, cô hỏi cô tại cố tình va khác, nếu bà va thì các cô cũng cần đền một xu tiền nào cả. Các cô vui lòng thì tìm cảnh sát chuyện, chúng thời gian ở đây dài dòng với các cô.”
Bây giờ Hạ Đại Phú cũng đau đầu lắm : “Tống Minh Trân, các ác ý đả thương , đưa các tới đồn cảnh sát là lắm , giờ các còn bồi thường nữa ?”
Lâm Tú Giai cũng : “ đó, vốn tình huống bình thường, bồi thường tiền viện phí và tiền bồi dưỡng là điều tất yếu , cũng thể thím va coi như chuyện gì .”
Dương Xuân Phụng hối hận chết, sớm Diệp Bảo Châu tàn nhẫn như thế, sự việc sẽ biến thành thế thì bà như , bà nhịn mà : “Vậy cũng bồi thường hợp lý chứ.”
Tống Minh Trân cắn răng: “, nên bồi thường hợp lý, cảm thấy một trăm đồng là đủ .”
Bây giờ Hạ Đại Phú thật sự thấy cả gia đình bọn họ phiền chết: “Nếu các phục cứ như đồng chí Lục Thiệu Huy mới , báo cảnh sát, đến bệnh viện kiểm tra, nên đền bao nhiêu thì đền bấy nhiêu!”
Lời , ba nhà họ Tống lập tức câm miệng hết, bây giờ họa là do Dương Xuân Phụng gây , cộng thêm mấy chuyện xa đó của Tống Minh Trân, Hạ Đại Phú về phía Diệp Bảo Châu , tin tưởng cô giống như mất trí, phân rõ thật giả, còn chụp cái mũ ác ý đả thương lên đầu bọn họ, thế bọn họ còn thể gì nữa?
Bây giờ hoặc là bọn họ tới đồn cảnh sát, hoặc là giải quyết riêng với Diệp Bảo Châu!