Lục Thiệu Lan cũng tại bọn họ cứ để ý quan điểm của khác, chỉ là thích một thì theo đuổi theo, cô cũng cảm mất mặt gì cả: “Yên đương tự do, con cũng chuyện gì ả, gì mà mất mặt, dù con cũng quan tâm khác con thế nào, con tin đồng chí Lâm sẽ con như .”
Lục Quốc Đống cô hề để ý đến vấn đề , vẻ mặt cũng lạnh hẳn : “Con chỉ đang tự an ủi mà thôi. Người đàn ông đó mặc kệ khác hắt nước bẩn con, hề giải thích giúp con, chính là bản vấn đề. Huống chi cha hỏi thăm , từng hai đối tượng, cuối cùng đều thành. Chuyện cũng vấn đề, đối tượng của con như con , chuyện của hai đứa, cha cần cân nhắc cho kỹ!”
Cao Hồng Anh cũng cảm thấy đối tượng như đạt tiêu chuẩn, Liệu Thiệu Lan gả qua đó sẽ chỉ coi thường, chừng sẽ còn nhà họ Lâm hút m.á.u vô độ: “ , bây giờ cha vẫn hài lòng về chuyện hai đứa qua , ép con, cho con thời gian để chuyện rõ với tên đàn ông .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô ăn hùng hồn mạnh mẽ khiến tất cả những mặt ở đó đều kinh hãi, Diệp Bảo Châu bộ dáng khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ của cô , trong lòng cũng nhịn mà nghĩ, bây giờ bọn họ gì Lục Thiệu Lan cũng lọt tai , trong đầu trong tim chỉ là tên đàn ông thôi.
Cô cũng cảm thấy họ Lâm thông minh, ở trong mắt khác, bây giờ là Lục Thiệu Lan quấn riết lấy , cho dù đến khi và Lục Thiệu Lan kết đối tượng thì khác chắc chắn cũng sẽ cảm thấy là Lục Thiệu Lan quá phiền cho nên họ Lâm nhịn mới vạch rõ quan hệ với cô .
Đang nghĩ thì Lục Thiệu Lan hừ một tiếng bảo: “Huống chí, cha cũng từng gặp , dựa cái gì kết luận vội về ? Anh sắp lên tổ trưởng , đến khi con sẽ dẫn tới nhà chuyện, cho cha xem, đến lúc đấy cha kết luận về cũng muộn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-308.html.]
Cao Hồng Anh bộ dáng đánh c.h.ế.t chừa của cô cũng bất đắc dĩ: “Được, cần đợi lên tổ trưởng, ngày mai con gọi đến nhà ngay , ngược xem đối tượng của con bao nhiêu.”
Lục Thiệu Lan thở một thật nhẹ: “Ngày mai , còn trực ban, đến khi con hỏi khi nào thời gian thì lúc đó đến.”
Cao Hồng Anh há miệng định thì Lục Quốc Đống lập tức bảo: “Cũng , nhưng nhất đừng quá hai ngày, đó cho phép con lấy đồ trong nhà trợ cấp cho thêm nữa, con gái cũng giữ kẽ một chút, bằng sẽ khác coi thường.”
Lục Thiệu Lan chẳng gì cả, cô thể tạm thời tặng mấy thứ khác, nhưng đến khi cô chắc chắn sẽ tặng áo len, bây giờ bọn họ cuối cùng cũng chịu nhường một bước , cô cũng chỉ thể nhẫn nhịn, huống chi cô lòng tin, cảm thấy bọn họ chắc chắn sẽ thích Lâm Tuấn Phong, cho nên đáp một tiếng đó trực tiếp xoay về phòng .
Trong phòng khách, bốn đưa mắt , trong lúc nhất thời đều im lặng, qua một lúc, Cao Hồng Anh chỉ về phía cửa phòng của cô , tức giận với Lục Quốc Đống: “Anh nó , cũng giống tính ai, gì cũng lọt tai, ngược còn trách chúng tới công ty lương thực.”
Lục Quốc Đống cũng rốt cuộc đứa con gái giống ai, nhưng con gái vẫn là con gái của , ông thể khóa cô , cho cô ngoài : “Cho nó thêm hai ngày nữa , thì sẽ tìm tên .”