Quách Hữu Bình ông ý kiến với Diệp Bảo Châu cho nên bây giờ cũng tranh cãi với ông mà trực tiếp dậy, từ cao xuống ông : “Bí thư Điền, nếu ông bằng lòng sẽ đơn xin với văn phòng Đảng bên , đến khi xem liệu Diệp Bảo Châu xứng đáng một nghìn đồng .”
Nói xong, ông lập tức rời ngay, trong văn phòng chỉ còn Điền Kiến Binh tức đến mức suýt ném vỡ cốc.
Câu của Quách Hữu Bình ý gì? Không duyệt khoản tiền thì ông sẽ tìm văn phòng Đảng cấp ?
Là đang đe dọa Điền Kiến Binh ông ? Một lời hợp là tìm cấp , ý gì đấy?
Mà khi Quách Hữu Bình bước khỏi văn phòng của Điền Kiến Binh, Lục Thiệu Huy cầm văn kiện trong tay nhanh chóng bước khỏi ngã rẽ ở một bên khác, về phía văn phòng, ánh mắt vốn tối tăm lập tức lạnh hẳn .
Khoảng thời gian gần đây, Diệp Bảo Châu hoạt động bàn đơn đặt hàng, còn sản xuất, bận xuể, về nhà mệt đến xụi lơ, ngay cả con cũng buồn chơi cùng, kết quả ở trong mắt Điền Kiến Binh chỉ vì một nghìn đồng tiền thưởng biến thành trời cao đất dày?
Lại định qua cầu rút ván nữa ?
Đừng mơ!
…
Lục Thiệu Huy ước lượng văn kiện trong tay đó mới gõ cửa văn phòng của Điền Kiến Binh.
Vừa Quách Hữu Bình uy h.i.ế.p xong nên lúc Điền Kiến Binh đang tức, thấy tiếng gõ cửa là mất kiên nhẫn : “Vào .”
Lục Thiệu Huy trong, đó đặt văn kiện xuống mặt ông : “Bí thư Điền, đây là tiền thưởng thời hạn mà nhà xưởng nên trả cho công nhân trong tháng , ông đối chiếu một chút .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-655.html.]
Bây giờ Điền Kiến Binh nào tâm trạng để đối chiếu văn kiện , chỉ : “Cậu cứ để ở đó , đợi xem xong sẽ cho mang qua đó cho .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Thiệu Huy một tiếng nhưng cũng vội rời mà hỏi: “Bí thư Điền, năm nay tiền thưởng cuối năm cao nhất của chúng chắc vẫn là tám trăm đồng nhỉ?”
Điền Kiến Binh thế bèn nâng mắt lên , ánh mắt của Lục Thiệu Huy mặt tối tăm, gương mặt là vẻ như , giống như cuộc đối thoại giữa ông và Quách Hữu Bình đó cố tình hỏi câu .
Sắc mặt ông lập tức : “Cách tết vẫn còn một tháng nữa, bây giờ hỏi chuyện để gì?”
Lục Thiệu Huy một tiếng, đáp: “Không gì, chỉ là xác định với ông một tiếng để liệu tiền thưởng cuối năm nay của chúng đổi gì thôi.”
Cằm Điền Kiến Binh bạnh , tuy rằng bọn họ thiết lập tiền thưởng cao nhất là tám trăm đồng, nhưng mấy năm gần đây gần như nào từng nhận , dù thì lợi nhuận của nhà xưởng cũng thấp, thể phát , nhưng bọn họ đúng là phần thưởng như thế thật: “Không đổi gì cả, chuyện gì ?”
Lục Thiệu Huy nhếch khóe miệng: “Có ạ, năm nay liên tiếp hai phân xưởng thành lập, sản phẩm cũng bán chạy, lợi nhuận của công xưởng chúng chắc hẳn cũng , cho nên liệu phát tiền thưởng cao nhất thôi?”
Điền Kiến Binh lập tức nghẹn họng, Lục Thiệu Huy câu rõ ràng là đang thăm dò ông , xem chừng chắc hẳn cuộc đối thoại giữa và Quách Hữu Bình.
Ông hít một , khóe môi nặn một nụ gượng, đáp: “Năm nay hơn năm ngoái một chút, chẳng qua tạm thời vẫn kế hoạch về chuyện , đợi kế hoạch sẽ đề đạt với công hội các .”
Lục Thiệu Huy gật đầu: “Được, vất vả cho bí thư .”
Nói xong, ngoài, Điền Kiến Binh thấy trong lòng càng tức hơn, Quách Hữu Bình đối đầu với ông , bây giờ Lục Thiệu Huy cũng thăm dò ông , nghĩ ông là ai?
Ông là bí thư, quyền lợi quản tất cả chuyện trong xưởng, bây giờ nào nấy cũng coi ông gì cả.
Ông tức lâu nhưng nhanh cũng bình tĩnh , nếu ông duyệt tiền thưởng phỏng chừng Quách Hữu Bình sẽ thật sự tìm cấp mất. Dựa theo sự công sức trong một năm gần đây của Diệp Bảo Châu, chừng cấp cũng sẽ phê duyệt. Hơn nữa, Lục Thiệu Huy là của công hội, chắc chắn sẽ về phía Diệp Bảo Châu.