Diệp Bảo Châu ừm một tiếng, bây giờ trợ lý Thẩm Văn tinh của cô cũng vô cùng quen với công tác trong xưởng , việc cũng nghiêm túc, thể đảm đương một phương, nên cô thể yên tâm giao bộ công việc chuẩn cửa tiệm mới trong tay cho bộ phận bán lẻ và Thẩm Văn Tinh, đến khi dì cả tới là thể nghỉ ngơi một tuần, bù bộ thời gian nhất nghỉ ngơi .
Trong lòng nghĩ như thế, cho nên ngày hôm , cô đề xuất chuyện với Quách Hữu Bình, nghỉ phép.
Vân Mộng Hạ Vũ
Năng lực việc trong hai năm nay của Diệp Bảo Châu và thời gian công tác của cô đều Quách Hữu Bình để mắt đến, bây giờ bộ thứ trong xưởng đều vận hành bình thường, nhà xưởng cũng phó xưởng trưởng Giang gánh cho nên khi cô nghỉ phép một tuần, đương nhiên ông gì thể đồng ý , cho nên rát nhanh ông phê duyệt.
Sau đso, Diệp Bảo Châu một “chưởng quầy nhàn rỗi” ở nhà nghỉ ngơi, ba con dã thú nhỏ ban đầu còn đòi dẫn ngoài chơi, nhưng ốm, cũng mè nheo nữa mà bắt đầu lo lắng.
Hằng Hằng chớp mắt, hỏi với vẻ lo âu: “Mẹ ốm bệnh viện ạ? Có tiêm ạ?”
Dù thì đây lúc bé bệnh cũng tiêm mông, siêu luôn … bé còn nữa cơ!
Dương Dương cũng với giọng non nớt: “Chắc chắn là , tiêm m.ô.n.g nè.”
An An: !
Cậu bé che m.ô.n.g theo bản năng, nhưng cho dù sợ hãi thì bé vẫn cố an ủi: “Người lớn sẽ tiêm , đừng sợ nhé.”
Nhìn thấy bộ dạng của ba đứa con, Diệp Bảo Châu thật sự khen ngợi, cô bảo: “Không , ốm sẽ bệnh viện, nghỉ vài ngày là khỏi ngay thôi.”
khi nghỉ ngơi hai ngày, Diệp Bảo Châu vẫn cảm thấy cơ thể càng ngày càng uể oải và mệt mỏi, cứ cảm giác chỗ nào đó đúng thế nhỉ, nôn khan cũng hề giảm khi uống men tiêu hóa, thậm chí dì cả cũng tới muộn.
Cô bối rối, đây chướng bụng đầy cũng chỉ nôn khan thôi chứ hề mệt giống như bây giờ, xảy chuyện gì thế nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-750.html.]
Lẽ nào thật sự mang thai ?
cô nghĩ kỹ vẫn cảm thấy khả năng, nếu thật sự là Lục Thiệu Huy xảy vấn đề thì trong hai năm cô sớm mang thai mới đúng?
Ngay cả Hạ Thu Mai và Lưu Xuân Hoa cũng cảm thấy cô đúng nhưng cũng hề nghĩ đến chiều hướng mang thai. Dù thì Lục Thiệu Huy cũng thắt ống dẫn tinh cả , ở trong mắt bọn họ, Diệp Bảo Châu mang thai chắc hẳn là chuyện khả năng .
Hạ Thu Mai Diệp Bảo Châu và bảo: “Hay là chúng bệnh viện khám xem con?”
Diệp Bảo Châu cũng tới bệnh viện khám đấy nhưng cô lười lắm, dù cũng cảm thấy vấn đề lớn cho lắm: “Đợi thêm hai ngày nữa xem ạ, nếu vẫn thấy khó chịu thì con sẽ .”
Hạ Thu Mai cũng khuyên nữa, nhưng đó Diệp Bảo Châu càng ngày càng đúng, cũng tại mà đột nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt bà trắng bệch, đó lén lút hỏi Lưu Xuân Hoa: “Không Bảo Châu mắc bệnh nặng gì đó đấy chứ? thấy gần đây sắc mặt của con nhỏ , gầy rộc cả , lỡ như…”
Lưu Xuân Hoa bà quan tâm nên mới hoảng, nhưng suy nghĩ cũng khoa trương quá , chỉ trừng mắt bà : “Bà đừng tự dọa nữa, Bảo Châu vẫn còn trẻ, thể mắc bệnh nặng gì chứ.”
Hạ Thu Mai ôm lồng n.g.ự.c , chậm rãi thở một : “Hai năm nay con bé nó liều mạng như thế, còn liều như thể khác đang giành chỗ với nó , cũng sợ cơ thể nó xảy vấn đề gì đấy.”
Lưu Xuân Hoa cũng cảm thấy Diệp Bảo Châu khác lắm, cả trông cứ như mắc bệnh , cảm giác nên lời cho nên mới bảo: “Vậy đừng đợi mấy hôm nữa gì nữa, kêu Thiệu Huy ngay ngày mai trực tiếp đưa con bé đến bệnh viện khám xem , nếu thật sự xảy vấn đề gì đó kiểm tra sớm cũng tiện đúng bệnh bốc thuốc nữa.”
Hạ Thu Mai cũng cảm thấy như , vì thế đợi buổi tối khi Lục Thiệu Huy về nhà, bà kêu ngày mai cùng Diệp Bảo Châu đến bệnh viện khám.
Ban ngày Lục Thiệu Huy ở công hội thành phố nên cũng tình hình của Diệp Bảo Châu ở nhà ban ngày thế nào, bây giờ cô ban ngày thoải mái trong như thế, trong lòng cũng lo lắng, cho nên hiển nhiên cũng đồng ý ngay .
Buổi tối lúc ngủ, quan sát Diệp Bảo Châu một lượt, nghỉ ngơi hai ngày mà cảm giác vẫn giống y như hai hôm : “Tình hình của em thế nào , vẫn còn khó chịu ?”