Xuyên Thành Nữ Phụ - Chương 91: Hoàn phiên ngoại

Cập nhật lúc: 2024-12-13 13:27:50
Lượt xem: 155

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy là qua năm mới sẽ tính, nhưng thực tế khi năm mới qua , Từ Lệ và ông cụ Quý cũng ý định để Lâm Kiều về.

Ngay năm mới, Quý Nghiên kết hôn xong đưa chồng về nhà, còn ôm Lâm Kiều trêu chọc Quý Đạc một phen.

Ai mà ngờ tên nhóc suốt ngày lạnh lùng chẳng coi ai gì, mà trong lòng ôm một cục bông mềm mại như chứ.

Lúc cô về, hai đứa nhỏ đang ngủ trưa, một lớn một nhỏ dựa sát , trong phòng Quý Đạc còn bày la liệt đồ của Lâm Kiều, rõ ràng là đang sống chung với .

Hơn nữa, tên nhóc tám phần là quen , Lâm Kiều chỉ cần động đậy một chút, liền đưa tay vỗ về ngay cả khi mở mắt.

Về phần Quý Đạc thì càng khỏi , khi năm mới qua , trời dần ấm lên, việc đầu tiên chính là biểu diễn cho Lâm Kiều xem màn gõ chuông.

Lần , trực tiếp cởi áo khoác bông dày , mấu chốt là mặt đất tuyết, chỉ gõ trúng chuông, lúc tiếp đất động tác còn nhẹ nhàng linh hoạt, vô cùng trai.

"Tên của em chữ "Đạc", thích cái thế?"

Thiếu niên phủi phủi bụi tay, miệng thì chê bai nhưng ánh mắt liếc Lâm Kiều, khó giấu nổi vẻ đắc ý.

Lâm Kiều cố nhịn , khuôn mặt nhỏ nhắn cũng căng , đáp gì.

Quý Đạc cô một cái, thêm cái nữa, thấy cô vẫn bình tĩnh như , sắc mặt liền tối sầm định bỏ .

Lâm Kiều lúc mới như kịp phản ứng, vỗ tay thật mạnh, "Anh Quý Đạc giỏi quá!"

"Vừa em lơ đãng đúng ?" Trên mặt Quý Đạc vẫn lạnh tanh.

"Không !" Lâm Kiều chớp chớp đôi mắt to, trong mắt tràn đầy chân thành, "Em là thấy Quý Đạc quá giỏi, đến ngây luôn!"

"Anh mà tin em thì là quỷ." Quý Đạc chuyện cô nhóc giả vờ lăn đất ăn vạ.

vẫn dừng bước, đầu quả chuông lớn mái hiên yên tĩnh trở , "Còn nữa ?"

"Nghe." Lâm Kiều híp mắt, "Tên Kiều Kiều chuông lớn, nhưng tên Quý Đạc mà."

(Trong chữ Đạc (铎) và chữ chuông (铃) đều bộ kim (钅) ở bên trái, nên Lâm Kiều mới trong tên Quý Đạc chuông)

Việc thứ hai khi thời tiết ấm lên, Quý Đạc buộc cho Lâm Kiều một chiếc xích đu cây.

Không là trùng hợp, là vị trí đó ở nhà cũ là thích hợp nhất, trùng với vị trí ông cụ Quý buộc cho Quý Linh, cũng dùng dây gai để buộc. Nếu tầm của Lâm Kiều bây giờ quá thấp, lúc ngủ dậy đột nhiên thấy, còn tưởng trở về tương lai.

Rõ ràng là Quý Đạc để ý đến cô, khi buộc xong, còn tự lên thử xem đủ chắc chắn .

Thiếu niên cao hơn một mét bảy, chiếc xích đu thấp lè tè, đôi chân dài chẳng để cho hết.

Thế mà vẫn cố chấp đu đưa vài cái mới xuống, cởi dây gai , hạ thấp tấm ván gỗ xuống một chút.

Thiếu niên khi việc thích chuyện, nhưng Lâm Kiều ý , sợ cô chân ngắn với tới.

Hình như từ nhỏ, luôn nhiều hơn . Chắc là mấy hôm thấy cô chơi vui vẻ với Cố Thiếu Trân ở nhà họ Cố, nên mới buộc cho cô một cái, nhưng chẳng với cô một lời nào.

Lâm Kiều đột nhiên gần, cứ ở cửa như , một xổm gốc cây bận rộn.

Ánh nắng đầu xuân rực rỡ chiếu lên gò má cao thẳng của thiếu niên, nổi bật lên đường nét góc cạnh nghiêm túc của , mơ hồ chút bóng dáng khi trưởng thành.

Mãi đến khi xong, dậy, mới chú ý tới Lâm Kiều nhỏ bé đang cách đó xa, "Sao chẳng thấy tiếng động gì thế, giật ."

"Làm gì ?" Quý Đạc chút khó hiểu, nhưng cô kéo kéo, vẫn theo bản năng cúi xuống.

Lâm Kiều gì, bước tới nhón chân nắm lấy tay .

Lâm Kiều mở bàn tay thon dài của thiếu niên mặt , quả nhiên thấy những vết đỏ do dây gai cọ xát.

Lòng bàn tay của thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi vẫn lớp chai mỏng như , vì buộc xích đu chắc chắn hơn một chút, dùng sức quá mạnh, mấy trán còn nổi cả gân xanh.

Bản Quý Đạc cũng thấy, nhưng để ý, lật tay định rút về.

Tay Lâm Kiều nắm chặt, chỉ nắm chặt mà cô còn nhón chân lên nhẹ nhàng thổi thổi đó, "Có đau ?"

Lúc câu , khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngẩng lên, đôi mắt to đen láy tràn đầy sự quan tâm, Quý Đạc đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay thổi qua chút ngứa ngáy.

Không chỉ lòng bàn tay, cảm giác ngứa ngáy nhẹ nhàng đó còn lan thẳng trong tim, như thể bận rộn cả buổi trời, chính là để câu của cô.

Điều khiến như bỏng, vội vàng rụt tay về, "Em tưởng là em ?"

Theo bản năng buột miệng chê bai một câu, khi chê bai xong, nhịn sang chiếc xích đu bên cạnh, "Em thử xem đủ thấp ."

Người khác đều là thử xem đủ cao , còn cô thì thử xem đủ thấp ...

Lâm Kiều ngẩng mặt thiếu niên hồi lâu, cũng cố ý , bèn bước tới nắm lấy hai sợi dây gai.

Sau đó, cô đặt m.ô.n.g nhỏ lên, quả nhiên với tới.

Thực Lâm Kiều cảm thấy hổ, nhưng Quý Đạc bên cạnh , "Sao vẫn đủ thấp nhỉ? Anh điều chỉnh ."

Thấy thiếu niên thật sự gần điều chỉnh độ cao, Lâm Kiều dùng sức nhón chân lên, cuối cùng cũng lên .

Vì động tác quá mạnh, xích đu còn lắc lư vài cái, cô liền dùng chân nhỏ điểm xuống đất để xích đu ngừng đung đưa, "Không cần , em với tới ."

"Thế mà gọi là với tới ?" Thấy cô đu đưa khó khăn, Quý Đạc liền giúp cô đẩy một cái.

Tầm của Lâm Kiều lập tức nhẹ nhàng nâng cao, đột ngột hạ xuống, cơ thể tấm ván gỗ nhỏ cũng cảm giác gần giống như đang bay.

Điều khiến cô khỏi cong môi , thiếu niên thỉnh thoảng ngang tầm mắt với , "Không với tới cũng , Quý Đạc sẽ bế em mà, đúng ?"

Giống như cách chiều cao hơn hai mươi centimet giữa hai họ, cho dù bế cô, cũng sẽ cúi đầu xuống.

Đối với Lâm Kiều thì cao một chút, nhưng đối với con gái của trai Diệp Mẫn Thục thì vặn.

Mặc dù trì hoãn một thời gian, nhưng chuyện của trai Diệp Mẫn Thục cuối cùng ông cụ vẫn mặt giải quyết, dù cũng chuyện gì to tát.

Sau đó, chị dâu Diệp dẫn con gái đến nhà cảm ơn ông cụ, con gái bà thấy chiếc xích đu mới dựng trong sân, liền chạy tới chơi xích đu cùng.

Thực cũng chuyện gì to tát, nhưng Lâm Kiều thích gia đình , càng thích đối phương đến hỏi Quý Đạc, hỏi cô.

Rõ ràng xích đu là cô, nhưng thái độ của đối phương hiển nhiên là coi cô gì.

cũng bình thường thôi, Diệp Mẫn Thục thích cô, luôn cho rằng cô đến nhà họ Quý là để lợi dụng, nên khi bà về nhà đẻ chắc chắn sẽ .

Cho nên cô từ chối, đơn giản và dứt khoát, "Em vẫn chơi đủ."

Đối phương rõ ràng vui lắm, sang Quý Đạc.

"Lâm Kiều vẫn chơi đủ, cháu thể chơi cái khác ?" Lại phiền khi đang bài tập, Quý Đạc chút mất kiên nhẫn.

"Nó chơi , tại cháu chơi cái khác?" Con bé rõ ràng phục.

Sau đó, con bé thấy hai đồng thời lên tiếng.

"Vì Quý Đạc của em."

"Vì Lâm Kiều là vợ cưới của chú."

Lời dứt, Lâm Kiều xích đu chút bất ngờ, Quý Đạc đang bài tập bên cửa sổ cũng nhíu mày.

Thiếu niên Lâm Kiều, "Sao em là vợ cưới nữa?"

Lâm Kiều cũng đang , "Không cho em là vợ cưới ?"

Hai , ngươi một câu một câu, phớt lờ còn , khiến con gái của trai Diệp Mẫn Thục bĩu môi bỏ .

Tuy nhiên, trẻ con lớn nhanh, Lâm Kiều ăn uống đầy đủ ở nhà họ Quý, mùa xuân thì còn thiếu một chút, đến mùa thu thì độ cao của xích đu vặn.

mùa thu năm nay, cô còn tâm trạng để chơi xích đu nữa, bởi vì điều gì đến cũng sẽ đến.

Mọi chuyện bắt đầu bằng việc trường học đóng cửa, Từ Lệ đình chỉ công tác, đến cả công việc của ông cụ Quý cũng đình chỉ, trong ngoài gia đình đều hoang mang lo sợ.

Tuy ông cụ Quý tính tình nóng nảy nhưng hề ngốc nghếch, thấy tình hình , điều đầu tiên ông nghĩ đến là đưa Lâm Kiều về quê.

Ông nội Lâm Kiều là lão binh, bố là liệt sĩ, ở quê nhà dù cũng hơn là ở Yến Đô với ông.

Điện báo gửi , ông cụ Lâm lập tức đến Yến Đô, đồng thời cho nếu nhà họ Quý cần, thời khắc quan trọng ông thể giúp đỡ chăm sóc con cháu nhà họ Quý.

Lúc đó tình hình vẫn quá nghiêm trọng, Diệp Mẫn Thục ưa nhà họ Lâm, tự nhiên sẽ đưa Quý Trạch . Hơn nữa còn ràng buộc hôn ước, ông cụ Quý cũng tiện đưa cháu trai nữa.

Về phần Quý Đạc, chút do dự lựa chọn cải tạo cùng bố .

lúc đưa Lâm Kiều , đem hết bi ve, bài tây và truyện tranh của cho Lâm Kiều.

"Những viên bi em cứ chơi , mất cũng . Những cuốn truyện tranh đợi em học, chữ thì thể , đừng xé rách đấy."

Thiếu niên bé dặn dò từng điều một, cuối cùng xổm xuống ôm cô, hôn lên trán cô, "Chờ , nhất định sẽ đến đón em về."

Đó là đầu tiên Quý Đạc hôn Lâm Kiều, Lâm Kiều ôm lấy cổ , "Vâng, em ở nhà chờ ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-vhei/chuong-91-hoan-phien-ngoai.html.]

Ngập ngừng một chút, cô ngẩng mặt lên, "Anh chăm sóc cho bản , còn Thiếu Trân và Thiếu Bình nữa, đừng để bắt nạt họ."

Cô cũng còn thể gì nữa, chỉ đưa ngón út , "Móc ngoéo."

"Móc ngoéo." Quý Đạc cũng đưa tay , chia tay kéo dài gần bốn năm.

*****

Bốn năm đó, những viên bi từng chơi nào, truyện tranh cũng cho ai động , ngay cả Lâm Huệ cũng cô còn giấu những thứ .

Lâm Kiều chỉ đếm từng ngày, chờ Quý Đạc đến đón cô, ừm, tiện thể dạy cho Tôn Tú Chi một bài học.

Quả nhiên là tìm quả hồng mềm mà bóp, bởi vì ông cụ Lâm phát bệnh sớm nhưng cứu chữa kịp thời, cho nên đến năm 1970 vẫn còn sống. Tôn Tú Chi và Lâm Thủ Nghĩa tự nhiên chiếm chút tiền trợ cấp liệt sĩ , bà cụ Lâm và Lâm Kiều ông cụ chống lưng, cũng chịu ấm ức gì.

Còn Tôn Tú Chi, ban đầu thật sự coi Lâm Kiều là một đứa trẻ, mấy cô chơi cho khốn đốn.

Sau đó phát hiện thể chiếm tiện nghi gì, bà liền ngoan ngoãn hơn nhiều, còn về việc bà lưng, Lâm Kiều coi như bà đang tức giận bất lực.

Nhà họ Lâm nhận tin tức của nhà họ Quý nữa, là mùa xuân năm 1970.

Ông cụ Quý do tình tiết nghiêm trọng, vài năm tái giáo dục, khôi phục chức vụ trở về Yến Đô.

Ông cụ Lâm xong tin, cả đều thở phào nhẹ nhõm Lâm Kiều, "Kiều Kiều vẫn là phúc."

Câu quả thực là tát mặt Tôn Tú Chi, hai năm nay bà vẫn luôn Lâm Kiều khắc c.h.ế.t bố, còn khắc đến nỗi nhà họ Quý gặp đại họa. Đặc biệt là hai năm mới loạn lạc, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay là oán trách ông cụ đính hôn ước với nhà họ Quý.

Giờ thì khôi phục chức vụ, bà hết những lời khó , đắc tội triệt để với cả Lâm Kiều lẫn ông cụ Lâm.

Tôn Tú Chi trong lòng khổ sở, buổi tối giường trằn trọc nửa đêm cũng ngủ , "Nhà họ Quý hạ phóng ? Sao còn thể trở về?"

"Nếu bà ngủ thì ngoài, đừng ở đây ảnh hưởng đến khác." Lâm Thủ Nghĩa hiển nhiên cũng ngủ .

Lâm Kiều ngủ ngon hơn nhiều, phiền não duy nhất là bây giờ học muộn, ông bà nội định mùa thu mới cho cô học tiểu học, cô gì đó với Quý Đạc, còn nhờ khác thư.

Chỉ là cô ngờ Quý Đạc giữ lời hứa như , sẽ đến đón cô, thật sự cùng Từ Lệ đích đến đón cô.

Hôm đó trời , cô và Quách Yến đang nhảy dây ở ngoài, xa xa một chiếc xe Jeep chạy đến, Từ Lệ gầy ít xuống xe , tiếp theo là một thiếu niên cao gầy.

Mấy năm gặp, chiều cao của Quý Độ vượt qua một mét tám, đôi mắt cũng mất vẻ non nớt, lộ những đường nét sắc bén.

Vì mốt của hiện nay, mặc quân phục đội mũ quân đội, Lâm Kiều thoáng chốc còn tưởng thấy vị lão cán bộ .

Chỉ thấy cô ngây quên cả nhảy dây, đối phương nhướng mày, "Không nhận Quý Đạc nữa ?"

Lại chút kiêu ngạo của thời niên thiếu.

Lâm Kiều gì, chạy tới giang hai tay nhón chân lên.

Như thể khắc sâu trong xương tủy, Quý Đạc dễ dàng bế cô lên, còn nhấc nhấc, "Lớn như ."

"Anh cũng cao lên ." Lâm Kiều so sánh đầu , ôm chặt cổ .

Hơn ba năm, hơn một nghìn ngày đêm, vốn dĩ còn chút xa lạ, cái ôm dường như trở về lúc chia tay.

Từ Lệ mỉm , lên tiếng quấy rầy, sân nhà họ Lâm.

Lâm Kiều nhớ đến một chuyện khác, lùi một chút, mắt Quý Đạc, "Anh Thiếu Bình khỏe ?"

Anh mà xảy chuyện gì thì cô xuyên đến đây để gì? Trải nghiệm những điều cùng Quý Đạc chịu đựng nỗi đau sâu sắc hơn ?

Hình như ngờ cô đột nhiên hỏi câu , Quý Đạc khựng .

Lâm Kiều , trái tim như một tảng đá đè nặng ngừng chìm xuống.

Chẳng lẽ , vận mệnh của em bọn họ vẫn thể đổi ?

Lâm Kiều mím chặt môi, thấy giọng trầm hơn bốn năm của Quý Đạc, "Bốn năm gặp, em mở miệng hỏi Thiếu Bình?"

Cô đang ngơ ngác thì đối phương búng trán cô, "Coi như uổng công yêu thương em ."

Ý là, Cố Thiếu Bình ??? Vậy chẳng Cố Thiếu Trân cũng lạc !

Lâm Kiều trợn to mắt, cũng thèm che trán rộ lên.

"Bị búng cho ngốc ?" Quý Đạc giúp cô xoa xoa.

Lâm Kiều gì, nhào tới "chụt" một cái lên mặt , "Thật quá!"

Tuy đó cô mới , ông cụ Cố và em Thiếu Bình Thiếu Trân thể cùng trở về.

Ông cụ Cố do tình tiết nghiêm trọng vẫn tiếp tục cải tạo ở tỉnh Nam, ước chừng đến khi biến động kết thúc.

chỉ cần còn sống, sớm muộn gì cũng sẽ trở về.

Còn về đám Vu Ngũ , bản chất xa , sẽ vì thiếu một đối tượng để ác mà từ bỏ việc ác. Cố Thiếu Trân còn nhẫn nhịn nữa, mấy trai trông chừng nghiêm ngặt, bọn chúng liền tìm một kẻ ngốc chút vấn đề về trí tuệ để bắt nạt.

Tiếc là bắt nạt là địa phương, bao lâu phát hiện, một đám thiếu niên nửa lớn nửa bé đều kết cục gì, Vu Ngũ thậm chí còn đánh què một chân.

Sau Lâm Kiều gặp ở Yến Đô, cà nhắc rõ ràng, nhưng so với tội g.i.ế.c phạt tử hình, hậu quả đối với nhẹ .

DTV

Lâm Kiều gặp em Cố Thiếu Bình và Cố Thiếu Trân một nữa, thời gian đến năm 1977.

Năm đó khôi phục thi đại học, vì nhảy cóc hai lớp, cô với tuổi mười lăm trở thành thí sinh nhỏ tuổi nhất kỳ thi đại học.

Năm đó Quý Đạc cũng điều từ biên giới về Yến Đô, lúc đến trường đón Lâm Kiều tan học, vai là quân hàm trung tá sáng loáng.

Sang năm, Cố Thiếu Trân khi ôn tập hơn nửa năm, chuẩn tham gia kỳ thi đại học đầu tiên, Cố Thiếu Bình cũng vững gót chân trong quân đội, quen một cô gái.

Lâm Kiều gặp cô gái đó, là y tá của bệnh viện quân đội bọn họ, khuôn mặt tròn tròn tươi, khóe môi còn lúm đồng tiền.

Hai tiến triển thuận lợi, nhanh gặp mặt gia đình, tháng 5 năm liền chính thức báo cáo kết hôn.

Ngày cưới Lâm Kiều cũng đến, cùng Quý Đạc, Quý Đạc uống ít rượu bàn tiệc, lúc ngoài, ngay cả cổ cũng đỏ bừng.

Lâm Kiều ít khi thấy uống say như , dứt khoát cũng vội về, cùng dạo gần đó.

Không ngờ dạo một hồi, đến chợ sáng mà đây bọn họ cùng ăn sáng.

Chỉ là khác, từ khi cô đón về Yến Đô, đều là Quý Đạc dẫn cô đến ăn, ngay cả ông chú bán hàng cũng cô là vợ nhỏ của Quý Đạc.

vì thời gian, các quầy hàng ở chợ sáng đều dọn , nhưng bước chân của Quý Đạc vẫn dừng gần đó.

"Vừa bàn tiệc ăn no ?" Lâm Kiều lấy tay quạt quạt gió.

Tuy cô đến năm mới thành niên, nhưng Trung Quốc thực quá câu nệ, trong lòng vui vẻ cũng uống một chút rượu.

Quý Đạc đôi má ửng đỏ vì rượu và đôi mắt long lanh của cô, "Lần là Thiếu Bình kết hôn ."

Lâm Kiều lúc đầu phản ứng kịp, chậm nửa nhịp mới trợn to mắt, "Anh, cũng đến ?"

Không Quý Đạc , thì chữ " ".

Quý Đạc nhướng mày, giơ tay gõ trán cô, "Đến gì chứ? Anh chỉ là thêm chút ký ức thôi."

Rốt cuộc là bây giờ thêm ký ức của lão cán bộ, là lão cán bộ thêm ký ức của bây giờ, , chỉ Lâm Kiều bằng đôi mắt sâu thẳm, "Em mong là ai hơn?"

Sao giống như đang ghen ? Hay là tự ghen với ...

Lâm Kiều trầm mặc một lúc, hỏi ngược : "Vậy thì , ai thích em hơn?"

Cô gái trẻ với đôi má ửng đỏ, đôi môi càng đỏ hơn, lúc ngẩng mặt khác, còn mùi rượu nhàn nhạt.

Quý Đạc hồi lâu, gì xoay về.

Không là câu hỏi khó trả lời ? Cô cũng sẽ hỏi.

Lâm Kiều dùng chân mang giày da chạm chạm đất, đó cũng đuổi theo, lẽ là do men ẩn hiện, tâm trạng thậm chí còn vui vẻ hơn.

Không ngờ khi con hẻm nơi tọa lạc nhà cũ họ Quý, liếc mắt thấy xung quanh ai, Quý Đạc đột nhiên đầu ôm lấy mặt cô.

Lâm Kiều còn kịp phản ứng, môi hôn mạnh một cái.

Quân phục của Quý Đạc chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng ánh mắt cô trong đôi mắt đen láy sâu thẳm nồng nàn.

Khoảnh khắc , Lâm Kiều phân biệt Quý Đạc mặt rốt cuộc là ai nhiều hơn.

Quý Đạc cũng ý định giải thích, chỉ buông cô , ngón tay cái miết qua đôi môi ngày càng đỏ mọng của cô, "Dù là ai, em cũng là bảo bối của ."

Bất luận là do duyên là thanh mai trúc mã, chỉ cần là cô, chính là bảo bối quý giá nhất trong vận mệnh của .

Bất luận là thời , thời , là bất kỳ thời nào khác, chỉ cần bọn họ thể gặp gỡ, đều là cuộc gặp gỡ nhất.

Lâm Kiều bao giờ là trách nhiệm vai , là ràng buộc , mà là chờ đợi trong nhiều năm với trái tim trống rỗng, là định mệnh của .

HOÀN NGOẠI TRUYỆN.

Loading...