Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Yến lại c.h.é.m bay con zombie mặc vest định lao tới, rồi thẳng tiến về phía lối vào bãi đỗ xe ngầm.
“Đi lên từ gara này, lên tầng hầm một.”
Vượt qua lan can, bãi đỗ xe ngầm tối om chỉ lác đác vài chiếc xe đậu lại, trên nền đất trống còn sót lại một vài vết tối màu.
Ngày tận thế bùng nổ vào lúc sáng sớm, trong trung tâm thương mại không có nhiều người, bãi đỗ xe ngầm lại càng vắng lặng.
Những vết tích trên mặt đất có lẽ chỉ là do vài con zombie đi lang thang vào rồi bị ai đó xử lý mà thôi.
Trong bãi đỗ xe trống vắng, bất kỳ âm thanh nào cũng trở nên vô cùng rõ ràng. Những bước chân nhẹ nhàng của Tô Ý và mấy người đi cùng cũng nghe khá vang động trong không gian yên tĩnh.
Không biết là ai đã ló đầu nhìn ra từ cửa cầu thang thoát hiểm, sau đó vang lên một giọng nói trầm ấm:
“Người anh em đã về rồi à!”
Vinh Xương nhìn ba nam hai nữ đang bước ngược ánh sáng đi tới, trong lòng dâng lên một chút phấn khích.
Họ vốn tưởng cậu thanh niên võ công cao cường này sẽ không quay lại nữa, những người sống sót đều không khỏi thở dài tiếc nuối.
Dù chàng trai này không dễ gần, nhưng chỉ cần không chọc giận anh ta thì vẫn có thể yên ổn vô sự.
Hơn nữa, không thể phủ nhận năng lực chiến đấu đỉnh cao của anh ta! Đó chính xác là cảm giác an toàn tuyệt đối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-trong-truyen-mat-the-duoc-nam-chinh-cung-chieu-den-nghien-hboe/chuong-18-2.html.]
Chỉ là họ không ngờ, chàng trai trông có vẻ khó ưa này lại ra ngoài để cứu người!
Những người bạn đi cùng cậu ấy trông cũng đều có bản lĩnh không phải dạng vừa.
“Mọi người đi lối này.”
Nhìn mấy nam nữ có ngoại hình và khí chất xuất chúng, Vinh Xương vội vàng gọi người đàn ông bên cạnh đến giúp di chuyển tủ hàng chắn ngang lối đi.
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
“Không ngờ trong trung tâm thương mại vẫn còn người sống sót! Anh Yến, anh quen họ à?”
Lâu Thượng bước lên vài bước, đá bay một chai rỗng dưới chân.
Cậu nhìn hai người đàn ông bên trong đang dần dần di chuyển tủ hàng – vốn chỉ đủ chỗ cho nửa người – thành một lối đi rộng hơn, đủ để một người đi qua, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Vân Yến tựa vào cột bên cạnh, thong thả vứt chiếc khăn giấy vừa dùng để lau Đường đao đi, chẳng thèm để ý đến câu chuyện của mấy người kia.
Dù vậy, cậu cũng không ngờ hai người này lại có chút dũng khí, biết ở lại canh gác nơi này.
“Đa tạ.”
“Đi thôi.”
Sau khi tủ hàng được dời đi, Vân Yến gật đầu nhẹ với hai người đàn ông bên trong.
Rồi cậu quay người, một tay nhận lấy chiếc ô nhỏ xinh từ tay cô gái đang chăm chú nhìn đôi giày của mình.