Không biết mình hôn mê bao lâu, trong cơn mơ màng, Tô Ý cảm thấy dường như có ai đó đút cho cô thứ gì.
Mà còn là kiểu bóp cằm đổ vào, chẳng nhẹ nhàng chút nào.
Tô Ý khó chịu rên hừ hai tiếng, cái đầu vừa chui vào chăn đã bị ai đó lôi ra.
Ngay sau đó, một cảm giác mát lạnh chạm vào vầng trán nóng hổi, khiến đôi mày thanh tú đang nhíu chặt giãn ra đôi chút.
Cho cô uống thuốc hạ sốt xong, Vân Yến lại lấy khăn thấm nước lạnh đắp lên trán cô.
May mắn là không có vết thương mới nào.
“Cốc cốc——”
Tiếng gõ cửa vang lên ngoài phòng nghỉ, tiếp theo là giọng điệu khoa trương quen thuộc của Lâu Thượng.
“Anh Yến, đội trưởng đội họ tìm anh.”
Vân Yến im lặng một lúc mới nhàn nhạt đáp:
“Biết rồi.”
Lôi Vũ ban đầu khá thận trọng với hai người bị thương nặng được đưa tới. Dù nghe nói người đàn ông này là dị năng giả, nhưng khi đưa đến, anh ta vẫn đang hôn mê, vết thương sâu hoắm, vẫn cần đề phòng khả năng biến thành zombie.
Nhưng điều khiến cả nhóm bất ngờ là chưa đầy một tiếng, vết thương của người này đã cầm m.á.u và bắt đầu lành lại.
Nếu anh đoán không lầm, đây là một dị năng hệ chữa trị hiếm có.
Chỉ cần Tiêu Từ đồng ý, Lôi Vũ cảm thấy mình sẽ dốc hết sức đưa người về khu an toàn.
Dù sao dị năng giả ở khu an toàn của họ vẫn rất khan hiếm, đặc biệt là khả năng chữa trị còn hữu dụng hơn cả y tế thiếu thốn hiện nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-trong-truyen-mat-the-duoc-nam-chinh-cung-chieu-den-nghien-hboe/chuong-38-1.html.]
“Có chuyện gì?”
Mở cửa ra, Vân Yến thấy Tiêu Từ miễn cưỡng xuống đất, được Lôi Vũ đỡ bên cạnh.
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Người phía trước sắc mặt trắng bệch, rõ ràng còn rất yếu.
Người phía sau thần sắc nghiêm túc, trên khuôn mặt kiên nghị thoáng vẻ muốn nói lại thôi.
Đối diện đôi mắt tĩnh lặng như giếng cổ, dù Lôi Vũ từng trải, lúc này cũng không kìm được chút căng thẳng.
Dám đưa một cô gái lên tầng bốn mà vẫn bình an vô sự trở về, tám chín phần là dị năng giả, hơn nữa thực lực không thấp.
Xem ra phán đoán trước đó của anh không sai.
“Chào anh, tôi là Lôi Vũ, đội trưởng đội này.”
Tiêu Từ tỉnh lại liền muốn gặp người cứu họ, mà đúng lúc, anh cũng muốn tìm người bàn chút chuyện.
Nhìn bàn tay Lôi Vũ chìa ra, Vân Yến không từ chối, bắt tay một cái.
“Vân Yến.”
Giọng nói bình tĩnh mang chút xa cách quen thuộc, sau đó ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Tiêu Từ.
“Anh Vân, Tiêu Từ vừa tỉnh đã nói muốn cảm ơn anh, nên tôi đi cùng anh ấy qua đây.”
Giọng Lôi Vũ trầm thấp, có lẽ vì thái độ thân thiện của mình không bị từ chối, thần sắc cũng thoải mái hơn.
Tiêu Từ ho khan hai tiếng, nén đau nhìn người đàn ông khí chất lạnh lùng trước mặt.