“Khụ, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi… Tôi, Tiêu Từ, nợ anh một ân tình lớn. Giờ tôi chưa có gì báo đáp, nhưng sau này nếu anh cần, tôi nhất định dốc hết sức mình…”
Vợ anh ta còn sống, con cũng bình an.
Nhưng nếu hôm nay không gặp người đàn ông này, e rằng cả gia đình họ đã bị zombie xé xác.
“Dị năng hệ chữa trị của anh rất đặc biệt.”
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Vân Yến bất ngờ lên tiếng, nhìn Tiêu Từ.
“Sau này nếu cần, tôi sẽ không khách sáo.”
Anh không phải người tốt, những chuyện bạc bẽo trong tận thế anh đã thấy nhiều.
“Đội trưởng Lôi, anh tìm tôi còn việc gì nữa không?”
Lôi Vũ nghĩ ngợi, rồi cười sảng khoái.
“Đúng là tôi có chút việc muốn bàn với anh Vân. Nếu tiện, anh có thể qua chỗ đội chúng tôi một chuyến không?”
Nếu có thể, Lôi Vũ rất muốn mời một người mạnh như Vân Yến gia nhập căn cứ.
Vân Yến gật đầu, nhưng trước khi đi, anh liếc nhìn phòng nghỉ phía sau, rồi nói với Lâu Thượng đứng bên cạnh:
“Nếu được, nhờ cậu tìm Triệu Nhiễm trông Tô Ý một chút.”
Ngừng một lát, anh bổ sung: “Cô ấy đang sốt.”
Lâu Thượng ngơ ngác: ?
Hóa ra em gái Tô Ý không phải mệt quá nên ngủ mà là đang sốt à!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-trong-truyen-mat-the-duoc-nam-chinh-cung-chieu-den-nghien-hboe/chuong-38-2.html.]
!
Lâu Thượng bất giác rùng mình, nhớ lại đêm trước khi tận thế đến, lúc mình sốt cao, cảm giác đó còn khó chịu hơn tất cả những lần sốt trong hai mươi năm cuộc đời!
Cậu phải mau tìm Triệu Nhiễm thôi. Giờ không có thuốc, không biết cái nước suối linh tinh kia có tác dụng gì không.
Góc phía đông siêu thị.
Nơi này vốn là chỗ để xe đẩy hàng, nhưng vì mọi người lấy đi kha khá xe để chia vật tư, giờ góc này trống trải và yên tĩnh.
Lôi Vũ không muốn gây chú ý, nên chọn chỗ này để nói chuyện, cách đám người sống sót một khoảng.
Đỡ Tiêu Từ tựa vào một bên, Lôi Vũ cũng ngồi xuống cạnh đó.
“Anh Vân, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Chỉ vào chiếc ghế trống, thấy Vân Yến ngồi xuống, Lôi Vũ mới tiếp tục.
“Để tôi giới thiệu trước, tiểu đội mười bảy chúng tôi đến từ thành phố W. Tôi là đội trưởng, có dị năng hệ lôi. Người bên cạnh là Nghiêm Nhất Thanh, dị năng hệ hỏa. Còn lại lần lượt là Thạch Lâm, Lý Cảnh Minh, Đàm Tử Húc và Bạch Kiệt, tuy không có dị năng nhưng thể chất đều tốt.”
Đội họ có hai dị năng giả đã là hiếm, nếu không cũng chẳng được giao nhiệm vụ quan trọng thế này.
Nhưng dị năng dù tốt, tiêu hao thể lực cũng rất lớn.
Vân Yến lắng nghe, không đáp, chỉ lướt mắt xuống tấm bản đồ trên bàn.
Mấy người này anh đều từng gặp, nhưng lúc này, thứ khiến anh hứng thú hơn là lộ trình trên bản đồ.
Có vẻ như Lôi Vũ và đội đang bàn kế hoạch đường về.
“Các anh định đi về phía đông, đến huyện Hà An?”