Đàm Tử Húc là người nhỏ tuổi nhất trong đội, cũng là người “mặt mỏng” nhất.
Bình thường, rất nhiều khi cậu bị mấy đồng đội khác “chăm sóc đặc biệt”.
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Đội trưởng chỉ hỏi một câu về mối quan hệ của người ta, vốn dĩ là chuyện rất bình thường, vậy mà tại sao cả đám lại nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái thế này chứ!
“Mấy người nhìn tôi làm gì? Tôi đâu có ý gì với cô gái đó!”
Đàm Tử Húc lặng lẽ lùi ra khỏi tâm điểm của những ánh mắt, vội vàng chối bay chối biến.
Bạch Kiệt đứng tựa một bên, cười cợt, lấy khuỷu tay huých nhẹ vào người Đàm Tử Húc.
“Thôi đi, ai ở đây mà chẳng từng trải. Lúc cậu dùng đôi mắt hau háu nhìn cô gái ấy, bọn tôi thấy rõ mồn một luôn. Có gì mà phải ngại chứ!”
“Đúng thế, chỉ tiếc là Tiểu Đàm không có cơ hội rồi! Thằng nhóc vừa nãy khí thế trông còn mạnh hơn cả đội trưởng ấy.”
Nghiêm Nhất Thanh khoanh tay sau gáy, lời nói đầy vẻ tiếc nuối cho đồng đội, nếu như bỏ qua nụ cười lộ liễu trên mặt anh ta.
Đàm Tử Húc: “...”
Cứ nghĩ cậu nhỏ tuổi thì không biết giơ nắm đ.ấ.m lên à?
“Mấy người trong đầu toàn nghĩ lung tung gì thế? Không thấy chị Lam và cô gái đó trông hơi giống nhau à? Đặc biệt là đôi mắt.”
Chỉ có điều mắt của chị Lam hơi xếch lên, thêm chút vẻ chín chắn.
Nghe câu này, Lôi Du bỗng thu lại vẻ thoải mái ban nãy.
“Giống?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-trong-truyen-mat-the-duoc-nam-chinh-cung-chieu-den-nghien-hboe/chuong-39-1.html.]
Anh ta không để ý điều đó. Thật ra đến giờ anh vẫn chưa hiểu được suy nghĩ của Diệp Lam cô ấy xuất hiện một cách khó hiểu, rồi cũng rời đi một cách chẳng rõ ràng.
Nhưng nghĩ lại, họ cũng chỉ giống như người lữ khách gặp thoáng qua mà thôi.
Ban đầu, anh tưởng Diệp Lam đã đi theo họ thì sẽ đồng ý cùng anh trở về thành phố W, ai ngờ cuối cùng cô ấy ra đi không chút do dự.
Thạch Lâm đầy vẻ nghi hoặc, dừng động tác lau con d.a.o găm, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
“Cậu có nhìn nhầm không?”
Dù anh không tinh tế như Tiểu Đàm, nhưng cũng không mù.
Ánh mắt chị Lam nhìn cô Tô hoàn toàn không giống như nhìn người quen, nếu không, gặp người quen mà sao chẳng trò chuyện đôi câu?
“Thôi đủ rồi.”
Lôi Du đứng dậy, cắt ngang những phỏng đoán của mọi người.
“Đừng đoán mò nữa. Bây giờ quan trọng nhất là đưa giáo sư Trịnh an toàn về căn cứ, hoàn thành nhiệm vụ.”
“Mấy người rảnh rỗi thì nghiên cứu kỹ lộ trình đi. À, đồ tiếp tế chuẩn bị xong hết chưa?”
Diệp Lam...
Họ sẽ còn gặp lại, đúng không?
“Haizz, cái ngày khốn khổ này bao giờ mới hết đây!”
Nghiêm Nhất Thanh ngửa mặt lên trời than thở.
Lôi Du bước qua Nghiêm Nhất Thanh đang rên rỉ, lấy từ ba lô ra một chai nước suối, đi thẳng đến chỗ Tiêu Từ đang cố gắng gượng đứng một bên.