Nhưng A Ý đã hạ sốt từ nửa đêm, tính thời gian thì giờ chắc cũng tỉnh rồi.
Chẳng bao lâu, cửa phòng nghỉ “cạch” một tiếng, chậm rãi mở ra. Tô Ý ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo, kèm theo một thoáng hương thơm tươi mát.
Hình như… A Ý vừa tắm xong?
Triệu Nhiễm vội xua đi ý nghĩ trong đầu. Giờ nước sinh hoạt còn bị cắt, lấy đâu ra mà tắm chứ?
“Triệu Nhiễm Nhiễm, tôi thu dọn xong rồi. Chuẩn bị xuất phát à?”
Tô Ý khẽ kiễng chân, rồi lại lặng lẽ hạ xuống, ưỡn thẳng lưng.
Thôi, kệ đi! Lùn cũng đâu phải lỗi của cô…
Nhưng Tô Ý vẫn nhớ hôm qua họ đã nói hôm nay sẽ rời đi.
“Ừ, Thẩm Tinh Ngộ và mấy người kia sáng sớm đã chất đầy thức ăn với nước vào cốp xe. Giờ hai chiếc SUV đang đậu ở bãi đỗ xe ngầm.
Nhưng A Ý, chúng ta ăn sáng trước đã! Giờ chẳng nấu nướng được, cơm tự hâm nóng được không?”
Tô Ý gật đầu. Đồ ăn thì kém thật, nhưng cô cũng biết giờ bảo Vân Yến nấu cơm là chuyện viển vông, điện chẳng có, gas cũng không.
Tô Ý đột nhiên thấy hơi xót. Điều kiện sinh tồn ở tận thế đúng là cần nâng cấp gấp.
“À đúng rồi, vừa nãy tôi còn thấy đội trưởng Lôi đến tìm học trưởng Vân. Giờ chắc họ vẫn đang ở đó, hình như bàn chuyện lập đội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-trong-truyen-mat-the-duoc-nam-chinh-cung-chieu-den-nghien-hboe/chuong-40-2.html.]
Triệu Nhiễm chỉ tay về phía cửa siêu thị, thuận miệng nói.
Thật ra tối qua học trưởng Vân có nhắc đến, Lâu Thượng và Thẩm Tinh Ngộ chắc cũng biết rõ.
Chỉ là lúc đó cô đang chăm sóc A Ý nên không để ý lắm, chỉ nghe loáng thoáng.
Tô Ý nhìn theo hướng Triệu Nhiễm chỉ. Ở cửa siêu thị, chỉ thấy được một nửa bóng người, phần còn lại bị tấm biển che khuất.
Tô Ý khẽ bĩu môi, hừ nhẹ. Thành phố W ở phía Bắc, thành phố B ở phía Đông, lập đội cái gì chứ?
Ha, nghĩ đến mẹ, cô chỉ muốn lấy viên gạch đập thẳng vào mặt Lôi Du…
“Triệu Nhiễm Nhiễm, đi ăn thôi.”
Tô Ý quay mặt đi, giọng trầm trầm.
Bên chiếc bàn thấp, Lâu Thượng gần như đổ gục trên sofa. Người thường ngày năng động nhất giờ trông như bị rút cạn sức lực, ỉu xìu.
Cái đầu đỏ rực thiếu sức sống tựa lên vai Thẩm Tinh Ngộ, cánh tay cũng buông thõng vô lực.
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Ngay cả khi thấy Tô Ý, anh ta cũng chỉ ngẩng đầu, yếu ớt nói: “Tô Ý, em tỉnh rồi à.”
Rồi lại quay đầu rúc vào cổ bạn thân.
Lâu Thượng nhắm mắt, như trở về thời bé, chơi mệt thì tựa vào Tiểu Ngộ Tử. Phải nói là thoải mái thật.
Thẩm Tinh Ngộ thì vẫn ngồi ngay ngắn, mặt không đổi sắc, như thể đã quen lắm rồi. Chỉ có bàn tay đang cho chú chó Border Collie ăn bên cạnh là chẳng động đậy.