Nghiêm Nhất Thanh nhìn cánh cổng sắt từ từ mở ra, rồi ngoảnh lại nhìn bóng lưng cô gái trở về xe, mặt đầy vẻ ngạc nhiên:
“Đội trưởng, sao Tô tiểu thư biết mật mã vậy?”
Lôi Du vẫy tay ra hiệu mọi người lên xe, cuối cùng vỗ vai Nghiêm Nhất Thanh đang há hốc mồm:
“Thôi, mau lên xe. Nơi này không nên ở lâu.”
Giới nhà giàu thì họ đâu hiểu được.
Có khi cô ấy tiện tay mua một căn biệt thự ở đây, hoặc quen biết ai đó trong khu này.
Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là giờ họ cần tránh đám thây ma đông như kiến.
Ngay trước khi bước vào xe, Tô Ý đột nhiên ngẩng mắt nhìn chiếc xe thể thao đỏ phía sau.
Người này đúng là chẳng thèm giấu diếm, bám sát ngay sau xe Lâu Thượng.
[Ký chủ, cô nhìn gì thế?]
[Tôi nói mà, sao thấy quen quen. Chẳng phải chiếc xe này là cái tôi bỏ lại bên hẻm lúc mới xuyên qua sao!]
Lúc đó, tác dụng phụ của viên thuốc cường hóa khá rõ, cả người mệt rã, Tô Ý đành gọi tài xế nhà mình đến đón.
Còn chiếc xe này, cô quên béng luôn.
Xe thì đúng là xe xịn, chỉ có điều qua vài ngày, thân xe rõ ràng đầy vết xước.
Tô Ý khẽ nhíu mày, tiếc là không thấy rõ người trong xe.
“Chị ơi.”
Cố Tử Diệu mắt long lanh áp sát cửa sổ, thấy Tô Ý vào xe thì lập tức nhích lên ghế trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-trong-truyen-mat-the-duoc-nam-chinh-cung-chieu-den-nghien-hboe/chuong-44-1.html.]
“Ừ?”
Tô Ý tiện tay ném chiếc ô sang một bên, nghe giọng nhóc con thì lười biếng “ừ” một tiếng qua mũi, chẳng thèm ngoảnh lại.
“Chị ơi, em từng đến đây. Hồi trước anh đưa em tới đây chèo thuyền, trong nước còn có nhiều cá nữa.”
Đôi tay nhỏ xíu dang rộng, như sợ chị xinh đẹp không tin, Cố Tử Diệu còn khoa trương vung vẩy vài cái.
“Ừ, biết rồi.”
Tô Ý đưa ngón tay chặn trán nhóc con, đẩy người ra sau.
“Ngồi yên, ngậm miệng.”
Vân Yến đứng cạnh cửa xe, đang định mở cửa thì khựng lại. Ánh mắt lạnh lùng quét qua bóng đỏ phía sau, lát sau thản nhiên thu lại.
Từ lúc xuống xe đến giờ, anh biết có người luôn nhìn mình, nhưng anh chẳng nhớ nổi mình có quen ai.
Vào khu biệt thự, cổng tự động đóng lại.
Nơi đây vẫn giữ vẻ yên bình như trước tận thế, không quá rộng, nhưng tao nhã, tĩnh lặng.
Mỗi căn biệt thự độc lập đều cao ba tầng, kèm một vườn nhỏ.
Chỗ này chắc mới xây, chưa kịp bán.
“A Yến, chúng ta đến căn kia đi!”
Không còn mùi hôi thối, lại có cây xanh bao quanh, không khí mát mẻ dễ chịu. Tô Ý thoải mái mở cửa sổ, chỉ căn biệt thự gần đó, giọng phấn khởi.
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Vân Yến không đáp, chỉ trực tiếp vượt qua xe của Lôi Du vừa dừng, lái thêm trăm mét.
Đôi mắt Tô Ý sáng lấp lánh nhìn tấm pin năng lượng mặt trời trên nóc căn nhà, tâm trạng cực kỳ sảng khoái.