Lâu Thượng, Triệu Nhiễm và Thẩm Tinh Ngộ đều im lặng.
Chuyện của anh Yến, họ đúng là không xen vào được.
Vân Yến quả thực nhớ ra vài chuyện. Số 117 là nhà bên cạnh anh, nhưng Khương Lê thì anh chẳng có ấn tượng.
Anh chỉ đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian Tô đại tiểu thư không ngừng gây rắc rối cho anh, gần như thuê hết đám côn đồ quanh đó.
Mỗi lần gặp, cô đều hung hăng gào lên đòi anh chủ động hủy hôn, như con rối chỉ biết dùng vẻ mặt dữ tợn lặp lại vài câu độc địa.
Nhưng dường như từ ngày đó, anh mới lần đầu thấy chút ánh sáng trong đôi mắt trống rỗng ấy.
Hừ, thật nực cười, chắc anh điên rồi!
Kìm nén dòng suy nghĩ, cảm xúc phức tạp trong mắt anh trở lại bình lặng.
Vân Yến chậm rãi ngẩng mắt, bất ngờ chạm phải ánh nhìn tức tối của Tô Ý.
Khóe môi lạnh lùng khẽ mím, anh có làm gì đâu nhỉ?
Vân Yến quay mặt, ho khẽ, rồi nhàn nhạt nói với Khương Lê:
“Xin lỗi.”
Anh thật sự không nhớ, nhưng dù có từng gặp, giờ anh cũng chẳng rảnh để ôn chuyện cũ.
Khương Lê dường như đã đoán trước, vì ngoài lần cùng đối phó đám côn đồ, họ chẳng có giao lưu gì.
Im lặng một lúc, cô gọi Vân Yến đang định quay đi:
“Khoan đã, tôi nghĩ mình đủ sức lập nhóm với anh.”
Giọng lạnh lùng vang lên đầy kiên định.
Khương Lê khẽ giơ tay, một mũi băng dài chừng mười phân nhanh chóng xuất hiện trong lòng bàn tay thon dài.
Vung tay, mũi băng xé gió, cắm phập vào thân cây bên cạnh, ngập sâu ba phần.
Đây là con bài tẩy của cô.
Nhưng nếu nó khiến Vân Yến thấy được năng lực của cô và đồng ý lập nhóm, thì giờ bộc lộ ra cũng chẳng sao.
Cô cần một đồng đội mạnh, không kéo chân.
Như vậy, trong tận thế, cô mới có cơ hội sống sót tốt hơn.
Khương Lê không quen có quá nhiều người, một đồng đội có thực lực là đủ.
Dù sao, cô cũng mạnh hơn hai cô gái yếu đuối bên cạnh này chứ.
Mũi băng mang theo hơi lạnh lướt qua trước mắt Tô Ý, tạo luồng khí gấp gáp, tiện thể cắt đứt vài sợi tóc bay lên không kịp tránh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-trong-truyen-mat-the-duoc-nam-chinh-cung-chieu-den-nghien-hboe/chuong-45-2.html.]
Tô Ý: …
“Khương Lê, đúng không? Cô hỏi anh ấy có muốn lập đội không, sao không hỏi tôi?”
Giọng nữ mềm mại vang lên, mang theo chút hậm hực cuối câu.
Lúc này Khương Lê mới nhìn kỹ cô gái ngồi một bên.
Làn da trắng nõn, dáng người nhỏ nhắn, trông thế nào cũng là đại tiểu thư mười ngón tay chưa từng động nước. Cả người mềm oặt, chẳng có chút sức chiến đấu nào.
Đây là ai?
Sao Vân Yến lại quen một tiểu thư nhà giàu thế này?
Nhưng cô ta vừa nói gì, hỏi cô ta?
Khương Lê khóe môi giật giật. Loại con gái chỉ có nhan sắc mà chẳng chút năng lực này, trong tận thế tàn khốc chỉ là gánh nặng.
Chẳng thèm để ý, cô chẹp miệng, thản nhiên thu ánh mắt.
Khương Lê chỉ chờ phản hồi của Vân Yến, những người khác chẳng nằm trong phạm vi cân nhắc của cô.
[Ký chủ, lên đi, tôi cổ vũ cho cô!]
Hệ thống lặng lẽ buông bàn tay nhỏ đang che “gói gạch” của mình, trong chớp mắt đã giương cao cờ cổ động.
Tô Ý cụp mắt, dừng lại một lúc, rồi bất ngờ đứng bật dậy khỏi xích đu.
Chiếc xích đu vì động tác đột ngột của cô mà đung đưa mạnh.
Nhưng chưa kịp làm gì tiếp, một dây leo xanh mướt nhanh chóng quấn quanh eo cô.
Có lẽ sợ làm xước da cô, dây leo chỉ lỏng lẻo vòng quanh.
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Ngay sau đó, một cánh tay rắn chắc luồn qua khoeo chân cô. Vân Yến một tay bế Tô Ý, đang đứng trên chiếc xích đu lắc lư, lông mày đen nhíu chặt.
Dám đứng lên khi xích đu đang lắc mạnh thế, thật sự không sợ ngã sao?
Tô Ý, còn chưa kịp lôi viên gạch ra, nhìn mình đột nhiên lơ lửng, cúi đầu thấy sắc mặt âm trầm của “đại mỹ nhân”, khóe môi khẽ mím.
“Vân Yến, anh cản em.”
Cô thật sự chẳng muốn phí lời với cái cô Khương Lê gì đó, huống chi cô ta còn làm đứt mái tóc cô yêu quý nhất.
Tô Ý rất muốn thử xem, viên gạch của cô cứng, hay mũi băng của cô ta cứng.
Nhưng sao Vân Yến lại không vui mà ngăn cô?
Chẳng lẽ thật sự muốn lập đội với người khác?!
Không hiểu sao, dù chỉ gọi tên bình thường, Vân Yến lại thấy bực bội khó tả.
Rõ ràng trước đây, cô không gọi cả họ tên anh như thế…