Tô Ý bất ngờ cười khẽ, đẩy kính râm lên: “Nhưng may mà anh ít nói.”
“Nếu không, đúng là thành quạ đen miệng độc rồi.”
“…”
Đôi tai cụp của chú chó đột nhiên bị ngón tay mảnh khảnh chạm vào. Chú Border Collie đang ngủ ngon kêu hừ hừ, lăn người tránh xa nguồn quấy rầy.
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Tô Ý mím môi, đôi tai chó vừa bị cô véo hai cái đã theo động tác của chú chó mà rời xa tay cô.
[Hahaha, ký chủ, chó cũng chẳng muốn bị cô dắt đi!]
Quả cầu sáng nhỏ lăn một vòng trong đầu, cười khúc khích.
Giữa trưa hè nắng chang chang, ai lại đi dắt chó chứ!
Dù ngoài kia cây cối rợp bóng, cũng chẳng che nổi cái nắng gay gắt trên đầu.
Tô Ý bĩu môi, thò tay vào ba lô sau lưng lấy ra một cái đùi gà kho. Ba lô đúng là chẳng có gì ăn, nhưng trong không gian của cô thì không thiếu.
Cô không tin con ch.ó lười này không dậy!
[Ký chủ, cô đến chó cũng không tha…]
Hệ thống thở dài, lặng lẽ thương tiếc một giây cho chú chó mất giấc trưa. May mà hệ thống không cần ngủ!
Quả nhiên, ngửi thấy mùi thơm, chú Border Collie lập tức tỉnh như sáo, nhận ra người cầm đồ ăn là ai thì tích cực vẫy đuôi, cọ vào chân Tô Ý.
Thẩm Tinh Ngộ điềm tĩnh ngoảnh mặt đi. Chó lớn rồi, càng ngày càng ngốc, biết làm sao?
“Muốn ăn đùi gà không? Đi, theo bổn tiểu thư đi dạo.”
Tô Ý cong môi đứng dậy, cái đùi gà trong tay vung nửa vòng rồi lướt qua đầu chú chó.
“Hừ hừ cũng vô ích, ra ngoài đi một vòng đã rồi ăn.”
Thẩm Tinh Ngộ khóe môi giật giật: …Chó này chảy dãi đến không nhìn nổi.
Hệ thống đầy hắc tuyến: …Cách ký chủ lừa chó đúng là không nhìn nổi.
“Chị ơi!”
Giọng trẻ con non nớt từ ban công lầu hai vang xuống, đầy phấn khích. Cố Tử Diệu bám lan can, vui vẻ nhìn Tô Ý vừa từ nhà bên bước ra.
Tô Ý nghe tiếng ngẩng đầu, chẹp miệng chẳng để tâm. Nhóc con này còn chưa cao bằng lan can kính!
Đuổi theo Cố Tử Diệu, Đồng Thất Thất liếc mắt thấy cô gái trên lối đi.
Cặp kính râm lớn che gần nửa khuôn mặt, nhưng làn da trắng và cái cằm nhỏ xinh khiến người ta không khỏi nhìn thêm vài lần.
Bộ đồ hè rực rỡ như đưa người ta về khoảnh khắc trước tận thế, sạch sẽ và nổi bật.
Cô ấy là ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-trong-truyen-mat-the-duoc-nam-chinh-cung-chieu-den-nghien-hboe/chuong-47-2.html.]
Từ nhà bên ra… là người trong đội khác đi cùng họ sao?
Đều tại chồng cô cứ nhất quyết che chắn cô kỹ càng, hại cô chẳng kịp gặp người cứu họ mà chồng nhắc đến. Giờ trạng thái của cô đã gần giống phụ nữ mới sinh xong rồi.
Cô gái này chắc có liên quan đến ân nhân của họ?
“Chị đến chơi với Diệu Diệu hả?”
Cố Tử Diệu nhảy nhót, vung vẩy tay ngắn. Cô Thất Thất bảo trẻ con phải ngủ trưa mới cao, nhưng cậu giờ chẳng buồn ngủ chút nào.
Nhìn đi, chị xinh đẹp cũng không ngủ mà!
Tô Ý nhìn nhóc con tràn đầy năng lượng và người phụ nữ bên cạnh cười dịu dàng, ngẫm nghĩ rồi quay người đẩy cổng sân biệt thự.
[Ký chủ, cô định chơi với nhóc con à?]
Oa, nhóc con loài người đáng yêu, thống thống đến đây!
Đè quả cầu sáng đang nhảy tưng tưng, Tô Ý chán ghét búng hệ thống một cái: [Nghĩ gì đấy.]
Nghĩ gì chứ, cô sẽ không phí thời gian với một nhóc con đâu.
“Tiêu Từ, giáo sư Trịnh giờ thế nào?”
Trong phòng khách lầu một, Đàm Tử Húc lo lắng nhìn giáo sư Trịnh đang hôn mê trên giường.
Giáo sư Trịnh đã lớn tuổi, giờ lại chẳng có thiết bị y tế đầy đủ, họ thật sự sợ lỡ có chuyện…
“Chân đã bớt sưng, chắc không sao. Nhưng giáo sư vẫn hôn mê, có thể bị say nắng.”
Tiêu Từ kiểm tra lại lần nữa, thở phào nhẹ nhõm. May mà dị năng của anh có hiệu quả, mắt cá chân sưng đỏ đã giảm bớt.
“Trong phòng có nước, lát tôi nhờ Thất Thất lau người cho giáo sư, nghỉ ngơi một lúc sẽ ổn.”
Lý Cảnh Minh đỡ Tiêu Từ đang lảo đảo, lông mày rậm nhíu lại lo lắng:
“Anh Tiêu, anh nghỉ trước đi, vừa dùng nhiều dị năng rồi.”
Huống chi vết thương trên người anh Tiêu còn chưa lành hẳn!
“Đúng, uống nước đã!”
Thạch Lâm đưa chai nước khoáng. May có anh Tiêu, không thì họ chỉ biết trơ mắt nhìn vết sưng lan rộng. Hậu quả đó họ không gánh nổi.
Nếu không nhờ đội trưởng nhắc, họ còn chẳng nghĩ đến việc tìm Tiêu Từ.
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên từ ngoài.
Chẳng mấy chốc, một cái đầu chó ngố ló qua khe cửa.
Ngay sau đó, giọng nữ kiều diễm pha chút bực bội vang lên: “Tiểu Mục, tránh ra cho bổn tiểu thư!”