Trông giống hệt triệu chứng của giáo sư Trịnh…
Không kịp nghĩ nhiều, Tiêu Từ nghiến răng, nắm tay nhóc con truyền dị năng. Vết sưng này mà lan rộng thì khó xử lý.
[Á, nhóc con bị sao vậy?
Hệ thống nghe tiếng khóc của nhóc con thì nhảy tưng tưng hai cái, rồi khựng lại.
[Khoan đã. Ký chủ, tôi phát hiện năng lượng yếu trong tay trái nhóc con.]
Tô Ý nhìn bàn tay phải sưng như móng heo của Cố Tử Diệu, bất giác cười khẽ không chút nể nang.
“Cố Tử Diệu, tay trái em nắm gì thế?”
Nhờ dị năng của Tiêu Từ tạm kìm cơn đau, Cố Tử Diệu nghe tiếng Tô Ý, nức nở ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt.
Ngẩn ra một lúc, cậu bé mở lòng bàn tay trái.
Nằm trong lòng bàn tay là một hạt bồ công anh, phần lông trắng bị bóp nhàu nhĩ.
Tô Ý kéo kính râm xuống nhìn, rồi liếc mấy người bên cạnh chẳng có phản ứng, bĩu môi.
Không ai để ý mấy cái chân nhỏ xíu đang ngọ nguậy dưới hạt sao?
Nghĩ đến việc lát nữa tay trái của nhóc con cũng sẽ sưng lên, Tô Ý không nhịn được cảm thấy cảnh này hài hước quá, không dám nhìn.
Ở góc không ai để ý, một giọt nước nhỏ bằng móng tay bao lấy hạt giống đang giãy giụa, rơi xuống đất, rồi tan biến.
“Đừng khóc nữa.”
Tô Ý nhét một viên kẹo sữa vào miệng nhóc con đang chuẩn bị gào to, giọng thoáng chút hả hê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-trong-truyen-mat-the-duoc-nam-chinh-cung-chieu-den-nghien-hboe/chuong-48-2.html.]
Đừng khóc, lát nữa tha hồ mà khóc.
Hương sữa ngọt lan trong miệng, Cố Tử Diệu không nhịn được nhai thêm hai cái.
Quả nhiên người lớn nói đúng, ăn kẹo là hết đau!
Chị xinh đẹp tốt thật!
Tô Ý vỗ đầu chú chó đang ngồi thẳng tắp bên cạnh, tiện tay ném hai hộp thuốc tiêu sưng, rồi không chút do dự rời phòng.
Thu hoạch bất ngờ!
Mẫu thể của thứ này chắc không tệ.
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Đàm Tử Húc, Lý Cảnh Minh và mấy người không ngờ Tô tiểu thư lại cho họ hai hộp thuốc tiêu sưng. Phải biết rằng, bây giờ họ thiếu nhất là thuốc men.
Có thứ này, giáo sư Trịnh sẽ hồi phục nhanh hơn.
Tô Ý chẳng bận tâm người khác nghĩ gì. Hai hộp thuốc thôi, với cô thì chẳng đáng là bao.
Sau khi Tô Ý đi, tiếng khóc rung trời lại vang lên trong biệt thự, vừa non nớt vừa khàn khàn.
Tiêu Từ: …Đau đầu.
[Tìm được mẫu thể chưa?]
Vòng qua dãy biệt thự, Tô Ý thong thả bước trên lối đi rợp bóng cây, ánh nắng lấp ló. Chú Border Collie phía sau ngậm đùi gà, ăn ngấu nghiến.
[Ký chủ, tìm được rồi, ở phía trước, cách chín mươi chín mét.]
Tô Ý: [...]
Hệ thống rác rưởi. Cô hiểu rồi, phạm vi dò của nó là một trăm mét…