“Nhắm mắt.”
Giọng nói trong trẻo hơi khàn.
Tô Ý nheo mắt hạnh, tay nhỏ đặt trên eo anh khẽ lắc, nhắm thì nhắm, nhưng: “A Yến, phải đánh hắn giúp em.”
Đánh cho bò không nổi mới tốt.
Đầu dây leo đánh hụt lại lao tới, dường như còn tàn nhẫn hơn trước.
Cố Phàm Sâm theo bản năng nghiêng người tránh, nhưng dù nhanh thế nào, vẫn bị rạch toạc da lưng, m.á.u me loang lổ.
Mảnh vải cuối cùng ở eo cũng tuột theo động tác né.
Thở hổn hển nhổ ra một ngụm máu, Cố Phàm Sâm mới nhận ra mình chọc giận người ta thật.
Tấn công thế này hắn không đỡ nổi, dù cơ thể được dị năng cường hóa và lưới tinh thần lực cũng chẳng tránh được.
Hắn đánh giá thấp Vân Yến.
Dây leo tấn công nhanh và ác, Cố Phàm Thâm bị đ.â.m xuyên vai, nghiến răng lùi vài bước, đôi mắt hồ ly hếch lên lóe tia u ám.
“Á á.”
Hai người áo đen chẳng biết từ đâu nhảy ra, gào vài tiếng, nhanh chóng chắn trước Cố Phàm Sâm.
Không giống thây ma mà như con rối mất thần trí, bị điều khiển.
Vân Yến khẽ động ngón tay, dây leo to lớn xé tan hai kẻ cản đường, để lại một đống tay chân m.á.u me tan nát.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc bị chặn lại, gã đàn ông trần truồng đã biến mất tăm.
Thu dây leo đang vung vẩy, ánh mắt Vân Yến sâu thẳm.
Cố Phàm Sâm, ngươi nghĩ chạy thoát được sao?
Ban đầu, anh chẳng định dây dưa với hắn, nhưng giờ thì vẫn nên g.i.ế.t hắn ta thì tốt hơn.
“Đệt, thằng khốn này chạy nhanh thật!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-trong-truyen-mat-the-duoc-nam-chinh-cung-chieu-den-nghien-hboe/chuong-50-2.html.]
Nghiêm Nhất Thanh nhìn đống hỗn độn trên đất, tức đến giậm chân.
“Vừa nãy ông đây không nên nương tay, đáng lẽ phải thiêu hắn thành tro!”
Không chỉ cướp tinh hạch của họ, lúc chạy trốn còn dám b.ắ.n bị thương đội trưởng!
Lôi Du thần sắc nghiêm nghị, nhìn t.h.i t.h.ể tan nát trên đất, hơi thất thần.
Hai kẻ này là sao đây?
“Đội trưởng, anh mau về băng bó đi!”
Nghiêm Nhất Thanh chửi xong, ngoảnh lại nhìn cánh tay trúng đạn của Lôi Du, lo lắng.
Vừa nãy đội trưởng đuổi theo, vết thương còn chưa xử lý.
Lôi Du vẫy tay: “Không sao.”
Thể chất anh giờ còn mạnh hơn lúc huấn luyện trong quân đội, chút vết thương này chịu được.
“A, A Yến.”
Cái đầu nhỏ bị giữ trong lòng bàn tay lắc lư, Vân Yến như sực nhớ, bất ngờ buông tay.
Tô Ý khẽ ngẩng đầu: “A Yến, sao anh bắt em nhắm mắt?”
Cô còn chưa thấy cảnh gã đáng ghét kia bị đánh tơi bời!
Vân Yến ánh mắt đen lóe lên, môi mỏng mím chặt. Lôi Du bên cạnh tốt bụng giải thích:
“Anh Vân đương nhiên không muốn cô Tô thấy cơ thể trần truồng của gã khác.”
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.