Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo, Tôi Nấu Cơm Nuôi Tướng Quân Mỗi Ngày - Chương 370
Cập nhật lúc: 2025-11-06 03:16:51
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Vương và Tần Vương phi bình thường nàng đến một cái, bây giờ cũng đang sụp đổ, tình nguyện phối hợp.
Cuối cùng cấm vệ quân liền phẫn nộ, quát lớn: "Lôi xuống! Lôi hết xuống!"
Rất nhanh, Yến Thu Uyển cảm thấy vai tóm lấy, từng bước một lôi đại lao. Nàng phản ứng , dường như kịch bản khác gì kịch bản kiếp , nàng sức giãy giụa: "Ta ! Ta là của Yến Thu Xu, Yến Thu Xu là Đức An Hương Quân! Tỷ là phu nhân Trấn Quốc công tương lai, gặp tỷ ! Thả ..."
Cấm vệ quân nhạo: "Đức An Hương Quân tên là Yến Xu, là trẻ mồ côi, ngươi đừng thấy sang bắt quàng họ!"
Trong tiếng chế giễu, nàng đẩy ngục.
Yến Thu Uyển ôm bụng, ngây ngốc , dường như sợ c.h.ế.t khiếp. Trong ngục, Chu Lan Nghi đang hét lớn: "Thả ! Ca ca thể tạo phản , các ngươi đang lừa đấy! Thả ..."
ai để ý nàng . Cửa ngục đóng kín, Tấn Vương phủ tịch thu, đồ đạc trong nhà sung công quỹ. Họ nhốt nhà lao, diễu hành mặt dân, một quả trứng ném mặt họ, đối phương mắng: "Đồ vô lương tâm!"
"Trấn Quốc Công còn đang bận đ.á.n.h trận, các ngươi ở đây tạo phản, vô lương tâm!"
"Nếu Trấn Quốc công bại trận chỉ vì chuyện , cứ đưa các ngươi đ.á.n.h biên ải là xong! Đồ tồi..."
Ngày Tấn Vương phủ tịch thu, Tiêu Gia quân cũng tức tốc chạy đến biên ải trông mấy canh giờ ngừng nghỉ.
Tuy lão Hoàng đế c.h.ế.t, nhưng cũng gần như băng hà, luôn túc trực, ai dám với ông một lời nào, để ông sống khác gì tử thi, nếu vẫn còn chuyện thành, ông thăng thiên từ lâu .
Vì thế Xương Vương cũng mau chóng chuẩn đăng cơ.
Tất thảy như về vẻ bình yên ngày nào.
Thực cần lo lắng nữa, Xương Vương ở hậu phương trấn giữ, quân lương ở tiền tuyến của Tiêu Hoài Đình chắc chắn sẽ hề đạm bạc, cộng thêm việc Yến Thu Xu gửi đến hàng tá lạp xưởng để các binh sĩ thể ăn thịt, cơm ăn thức uống thiếu thứ gì.
Kỳ thực cũng giống như những gì Yến Thu Xu nghĩ, thức ăn bên biên ải ngon.
Lúc nghỉ ngơi giữa chặng sẽ đưa bữa tối đến, mỗi một bát to, ăn cơm tẻ quý báu, ba miếng lạp xưởng, một thìa khoai tây lát, nửa trái bắp ngô, thêm nước sốt thịt, một cái bánh bao lớn.
Mọi đều ăn như , ngoại trừ tướng lĩnh là ăn thêm hai miếng lạp xưởng.
Vân Vũ
Diêm Hưởng là tướng lĩnh, lúc nhiều hơn khác tới hai miếng lạp xưởng. Trong lạp xưởng nhiều thịt mỡ béo ngậy, thịt nạc hồng hồng, thịt mỡ óng ánh, gần như trong suốt, cắt thành từng miếng nhỏ, thể dùng để soi nếu đặt lạp xưởng nắng.
Hai mắt sáng bừng lên, đó ăn một miếng, khúc khích, chất béo như tan trong miệng.
Với quen ăn thịt mà thì thể sẽ cảm thấy ngấy.
ở nơi biên ải chiến sự, thiếu thốn trăm bề, đây quả là mỹ vị gì sánh nổi!
Quan trọng là bên trong còn tẩm ướp gia vị, ăn cay tê, mùi vị chuyển đổi nhẹ nhàng khiến cứ ăn mãi!
Ăn xong miếng lạp xưởng, ăn một miếng cơm thơm ngon là tuyệt , nhưng trong bát còn lát khoai tây. Món xào với thịt, tuy thịt trong bát nhưng vẫn còn sót mùi thơm.
Khoai tây mềm, mùi vị tệ, ăn càng no bụng hơn, vô cùng hài lòng về bữa ăn .
Diêm Hưởng ăn ngon đến mức rớt nước mắt, món ăn một trời một vực với những gì ăn khi xuất chinh đây: "Tướng quân lợi hại thật đấy. Các món ăn càng ngày càng ngon!"
Vừa xong, ít tướng sĩ mặt mũi thâm xì bám đầy bụi đất lên tiếng đáp lời: "Chứ chả ? Lạp xưởng thể bảo quản lâu đến thế mà! Tốt quá, bây giờ chúng ăn no đến căng bụng !"
"Nghe là do phu nhân tương lai của tướng quân gửi đến!" Có thì thầm: "Người phụ trách thu nhận quân lương , đưa đồ ăn rằng đây là của Đức An Hương Quân, nhiều đồ lắm, mười mấy cân khoai tây, mười mấy cân lạp xưởng, lạp xưởng từ thịt đấy, nửa nạc nửa mỡ, bên trong đều là gia vị quý, bán giá lắm..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-xui-xeo-toi-nau-com-nuoi-tuong-quan-moi-ngay/chuong-370.html.]
"Ồ!" Một binh sĩ khác cảm thán: "Đức An Hương Quân nhiều tiền đến cơ ?"
Người kể chuyện thầm, : "Lại còn ? Biết phố mỹ thực ở kinh thành ? Đều là các món ăn do Đức An Hương Quân nghĩ đấy, bảo đại thiếu gia chúng , chắc chắn sẽ ít tiền, thật là một , nàng dùng hết tiền để thức ăn cho chúng ..."
Lời khiến các đại thiếu gia ngưỡng mộ vô cùng: “Tướng quân thật quá, đính hôn với Đức An Hương Quân , chúng cũng phúc ăn no!"
" thế, nếu thể cưới một nữ nhân như , ngày nào cũng sẽ lâng lâng như đang mơ. Bảo tướng quân đ.á.n.h trận xung đến thế!"
Diêm Hưởng cắm đầu ăn, nhưng tai vẫn hóng hớt, âm thầm gật đầu, vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị.
“ ! Chính là như thế! Ngươi tướng quân , gặp như Yến cô nương? Không chỉ món ngon cho ngài , còn gửi cả quân lương, giúp chúng đ.á.n.h thắng đấy.”
Thật tuyệt vời!
Tiêu Hoài Đình cũng cảm thấy thế, đồ nhiều thì mỗi một phần, ai cũng thể thưởng thức. vì thế, ăn cũng cảm thấy rằng đây chính là mỹ vị mà cả đời thể quên.
Muốn ăn thịt nơi chiến trường thật khó khăn nhường nào!
lạp xưởng thể bảo quản lâu như , trong lúc bọn họ mệt mỏi nhất thì bỏ ăn, hề mốc mục, mùi vị vô cùng thơm ngon!
Mặn cay mặn cay, chung quy là đưa cơm!
Màn thầu khiến dễ nghẹn cũng vì thế mà trở nên ngon miệng hơn.
Tiêu Hoài Đình ăn, đến tận khi cận binh kích động chạy tới: "Tướng quân, bên đến thăm dò! Đã đến lúc cảnh giác như ngài ! Trong chúng thật sự nội gián!"
Tiêu Hoài Đình: "... Đây là chuyện đáng tự hào ?"
Cận binh hậm hực, chẳng sắp bắt nội gián ? Không vui gì?
Tiêu Hoài Đình ăn vội miếng cơm cuối cùng, lau miệng, trực tiếp nuốt xuống nhưng nghĩ đến lời Yến Thu Xu nên tiếp hai bước, nhai từ tốn mới nuốt thức ăn, : "Gọi đội Diêm Hưởng tới đây, đừng cho nhiều quá..."
"Vâng!"
Mệnh lệnh đưa , lên đường thì lên đường, ai nhiệm vụ thì thủ vệ, tất cả đều đề cao cảnh giác, đề phòng.
Đến khi kèn phát lệnh xuất binh vang lên, tất cả binh sĩ dốc lực lao ..
Trận chiến , quân tiên phong thành công bao vây quân địch, tiện tay bắt tướng lĩnh.
Rồi áp đảo mạnh như vũ bão.
Tướng sĩ ăn ngon, huấn luyện giỏi, đ.á.n.h trận sung mãn hơn bất cứ thứ gì, chỉ lấy thành trì mất trong thời gian ngắn, còn chiếm hẳn ba cái nữa, khiến Tề quốc Quốc quân giậm chân bực tức, bản thể đ.á.n.h Tiêu Hoài Đình, chi bằng chọn cầu hòa.
Bây giờ tân lão Hoàng đế đổi, mấy hoàng tử gây chuyện tổn hại đến Đại Chu, nếu đ.á.n.h tiếp sẽ lợi cho tình hình đất nước, thế nên Tiêu Hoài Đình cũng đồng ý cầu hòa.
Để tín vật trao đổi, Tề quốc giao chứng cứ mà lão Hoàng đế và họ trao đổi với .
Tiêu Hoài Đình tiếp tục trấn thủ, Tiêu Hoài Đình dẫn một nhóm quân về kinh thành.
Ngày cổng thành rộng mở đón trở về, vẫn là tiếng hò reo long trời lở đất, dân chúng mong đợi đại tướng quân thắng trận về, ai ngờ đại tướng quân đám khua chiêng gõ trống mặt, lớn tiếng: "Thái thượng hoàng và địch quốc câu kết, chỉ để tổn hại Tiêu Gia quân..."