Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo, Tôi Nấu Cơm Nuôi Tướng Quân Mỗi Ngày - Chương 61
Cập nhật lúc: 2025-11-06 03:06:42
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cậu bé bối rối nàng: "Tại Yến di di?"
Yến Thu Xu chớp mắt: "Thứ cho tỷ, tỷ chỉ thể với trong thời gian , vài ngày nữa việc sẽ rõ ràng, vì đừng lo lắng, chứ?"
Trầm Bình Ngộ khẽ mím môi, còn Đông Đông đang nàng với ánh mắt đầy mong đợi.
Thật lâu , bé chậm rãi gật đầu: "Được."
Đông Đông thở một .
Vân Vũ
Trầm Bình Ngộ cũng thở dài: "Nhị sư phụ của vì lòng trung thành của Tiêu gia mà phá lệ nhận học trò. Đông Đông, vẫn theo con đường của quan võ.”
Đông Đông kiên quyết : "Ta sợ!"
Trầm Bình Ngộ cảm thấy phức tạp bé một cái, dậy rời . Có lẽ bé vì sốc sự kiên định của nên Trầm Bình Ngộ thậm chí còn quên chào tạm biệt một cách lịch sự. Uyển Nhi vội vàng dậy theo, thiếu niên thấy động tĩnh liền đợi cô bé một hồi, đó nắm tay .
Yến Thu Xu từ phía , tự hỏi đứa trẻ nhiều thứ trong lòng ? Một đứa trẻ chín tuổi ở thời hiện đại vẫn là bảo bối trong lòng bàn tay của cha , nàng đột nhiên : “Bình Ngộ, với hôm nay ăn thịt nướng cùng trứng cuộn ?”
Trầm Bình Ngộ đầu liền bắt gặp nụ sáng lạn với hàm răng khểnh của Yến Thu Xu, khuôn mặt nhỏ bỗng ửng hồng, bé tinh tế gật đầu: “Dạ , cảm ơn Yến di di.”
Uyển Nhi cũng qua, chớp chớp mắt, lanh lảnh : "Rất xuất xắc ạ!”
Yến Thu Xu che môi và mỉm , lời tạm biệt với họ.
Đông Đông hoảng sợ Yến Thu Xu: "A Xu tỷ, Bình Ngộ ca ca sẽ tức giận chứ?"
"Không!" Yến Thu Xu khẳng định lắc đầu: "Lúc rời Bình Ngộ còn lén lút xoa bụng ~"
Đông Đông sắc mặt đổi, tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng chút lo lắng, cuối cùng bĩu môi. Lời dứt, một giọng lanh lảnh từ cổng sân truyền đến: "Đông Đông! A Xu tỷ, đến !"
Lần Tiêu Hoài Đình đưa tới đây, mà là một đàn ông xa lạ, đưa xong liền chắp tay lặng lẽ rời .
Đông Đông thấy tiếng , vui mừng chạy : "A Hành!"
Yến Thu Xu trong nháy mắt bọn trẻ vui vẻ, lắc đầu , bảo Hứa ma ma bật bếp than lên, bắt đầu đợt nướng thứ hai, đó một bếp tiếp tục trứng cuộn. Nàng thậm chí còn ăn. Chẳng mấy chốc, những chiếc trứng cuộn thơm ngon sẵn sàng từng chiếc một, tỏa mùi thơm đặc trưng của sữa, hơn nữa bởi vì cho thêm đường nên hương thơm vị ngọt ngào, Yến Thu Xu càng nhiều, mùi thơm trong khí cũng càng trở nên thơm ngon. Càng đông, giữa nhà bếp và phòng ăn vẫn còn một con đường rải sỏi, nhưng điều ngăn mùi thơm thoang thoảng.
Vốn dĩ Chu Chiêu Hành còn ăn món thịt nướng vị thịt, nhưng ngửi thấy mùi , món thịt nướng cảm thấy ngán.
Nhờ ý của Đông Đông, giờ bé thể ăn thịt ngon buổi trưa mỗi ngày, cảm giác thèm ăn thịt của bé giảm nhiều. Bánh ngọt phiền phức, Yến Thu Xu nấu ít nên tự nhiên cũng ăn ít hơn, đặc biệt là món nhiều đường như .
Vì khi thịt dọn đến đĩa, Chu Chiêu Hành chằm chằm vài giây, ăn ngon. Đông Đông ăn no nên ở đó chuyện với Chu Chiêu Hành, khi đang chuyện thì bên im bặt, bé cũng để ý, bởi vì bây giờ trong đầu Chu Chiêu Hành chỉ là món trứng cuộn ngọt ngào đó.
Đông Đông sụt sịt ch.ảy nước miếng: "Thơm quá! Huynh ăn ?"
Chu Chiêu Hành đỏ mặt gật đầu: "...Ta cũng nghĩ !”
Hai đứa trẻ ăn một hồi, Thủy Mỗi tới với một đĩa đầy trứng cuộn, xếp thành hàng thành một ngọn đồi màu vàng nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-xui-xeo-toi-nau-com-nuoi-tuong-quan-moi-ngay/chuong-61.html.]
Đôi mắt Đông Đông thẳng. Chu Chiêu Hành cũng chăm chú .
Thủy Mỗi đặt đĩa xuống, gắp một miếng từ xuống đưa cho Đông Đông: “Đây là cô nương với thiếu gia, Đông Đông thiếu gia chỉ ăn một miếng còn để phần A Hành, nếu thiếu gia ăn hết thể gói đem về nhà ăn dần dần. “
"Chà! A Xu tỷ thật thiên vị!" Đông Đông phàn nàn.
Chu Chiêu Hành ngượng ngùng : “Cảm ơn A Xu tỷ, cảm ơn Thủy Mỗi tỷ.” Cậu bé Đông Đông, đẩy đĩa về phía đó, nhẹ nhàng : “Ăn , ăn hết ."
“Không, cái cho , , ngày mai vẫn thể ăn mà!” Đông Đông đẩy , đó hung dữ c.ắ.n miếng trứng cuộn trong tay .
Vị giòn ngọt như sữa tan trong miệng, những hạt mè đen như một bất ngờ nho nhỏ, nếu chẳng may c.ắ.n sẽ vỡ trong miệng, nhai xong, miếng chả trứng chuyển sang vị ngọt thanh khiến ăn cảm thấy thích thú. Chu Chiêu Hành cũng gắp một miếng ăn, bé chỉ húp hai miếng, bày tỏ sự ghen tị với bạn của : “Đông Đông, thật hạnh phúc!”
Đông Đông gãi gãi mặt, nhếch mép gật đầu: "Ừ!"
Chu Chiêu Hành khi hâm mộ cũng , ghé lỗ tai Đông Đông, đỏ mặt : "Ta hiện tại vui vẻ!"
Lần ngoài, phụ nhốt một trong nhà hồi lâu mới đồng ý, thật lâu mới tới đón. Cậu bé giao cho khác, đó cẩn thận, thậm chí còn sợ hãi dắt Chu Chiêu Hành đường, trở về cũng như .
Lần Chu Chiêu Hành đề nghị ngoài, phụ chút do dự trực tiếp đáp ứng, cần như trốn trong cung lâu như , trì hoãn một hồi lâu. Trời còn tối, tới đón bé, lúc Chu Chiêu Hành ngoài so với bình tĩnh hơn, còn bộ dáng như một tên trộm.
Chu Chiêu Hành hài lòng với điều , thỉnh thoảng bé thể khỏi thế giới nhỏ bé đó và ăn đồ ăn mà Đông Đông gửi đến là điều tuyệt vời nhất đời !
Ba giờ chiều ngày hôm .
Buổi trưa mùa đông mặt trời trở nên ấm áp, Yến Thu Xu uể oải, bận rộn cả buổi sáng, bây giờ Yến Thu Xu việc nữa nên nhờ Hứa ma ma giúp nàng bữa trưa.
Lúc , trong Thái Học, trong lớp học, sư phụ đang miệt mài giảng bài còn học trò mỗi một vẻ, bọn trẻ chút mơ mơ màng màng, cái đầu nhỏ liên tục gật đầu.
Cho đến khi chuông reo, tất cả bọn trẻ đều phấn chấn, chằm chằm sư phụ với đôi mắt to đen láy, thầm cầu xin tan học sớm! Thấy sư phụ : "Các trò ?"
Một đứa trẻ với vẻ đầy mong đợi: "Bình Châu sẽ mang đến cho chúng những món ăn ngon."
Chu Chiêu Cần - gì về điều , mặt lập tức chút thất vọng ném cho Đông Đông một ánh hề dễ chịu. Nghe , sư phụ theo bản năng sang, nghĩ đến những món điểm tâm mà Tiêu gia gửi đến Thái Học cho sư phụ, ông nhướng mày, hỏi: “Bình Châu, sư phụ dạy con chia sẻ ?"
Đông Đông vội vàng lên, chắp tay : "Thưa thầy, học trò vẫn luôn ghi nhớ điều đó!"
Cậu bé xong mím môi. Cậu bé với A Xu tỷ rằng bé sẽ mang điểm tâm cho các bạn cùng lớp, nhưng bé chỉ chứ thêm gì nữa nên Yến Thu Xu sẽ mang bao nhiêu nữa, nếu đủ thì cũng nữa. Chỉ nghĩ về điều thôi thấy đau lòng .
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn của đứa trẻ cũng thuận theo suy nghĩ của mà lộ vẻ sinh động, thấy sư phụ hiền từ: "Được, học xong các con thể nghỉ ngơi."
“Chào sư phụ!” Tiếng trẻ con còn non nớt vang vọng khắp phòng học, đó lũ trẻ reo hò chạy tới nhà ăn.
Chu Chiêu Cần chậm một bước, bé ngay mặt Đông Đông, khi ngang qua, bé phía và c.ắ.n ngón tay gì đó nhưng lỗ tai đỏ bừng như hổ nên Chu Chiêu Cần nén chỉ dám lén lút rên rỉ.