"Ta tức giận." Trên mặt thiếu nữ váy đỏ mang theo nụ giả dối.
Lâm Thanh Nghiên thẳng: "Vậy mấy ngày nay cô chuyện với Bùi Tịch?"
"Không , để ý." Hai mắt thiếu nữ khắp nơi xung quanh, gần xa, "Chúng sắp đến nơi ? Chùa Vô Âm như thế nào, ở núi ?"
Lâm Thanh Nghiên : "Không sai, chùa Vô Âm ở phía cách đó xa, là ở núi, đến lúc đó vất vả lên. Nghe tăng nhân chùa Vô Âm mỗi ngày đều dậy sớm leo lên núi đó."
An Cửu nhỏ giọng thầm: "Vất vả ."
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Lâm Thanh Nghiên, nàng lắc đầu, : "Đừng lo lắng cho , thật sự giận dỗi, chỉ mắt , vì lý do gì khác."
Lâm Thanh Nghiên sẽ dễ dàng từ bỏ, nếu nàng tới, sẽ hạ quyết tâm giải quyết mâu thuẫn giữa hai .
Huống hồ, nàng cũng là chịu gửi gắm.
* Cha Bùi nhờ Lâm Thanh Nghiêng thăm dò crush đó:)))
Lâm Thanh Nghiên cũng nhụt chí, lặng lẽ liếc xe ngựa phía , truy hỏi kỹ càng sự việc: "Vậy cô mắt chỗ nào?"
Thiếu nữ váy đỏ như dự đoán nàng sẽ tiếp tục hỏi như , mặt hiện lên một tia mờ mịt.
Lâm Thanh Nghiên lộ bộ dáng hỏi thề bỏ qua, An Cửu thái độ nghiêm túc của nàng ảnh hưởng, chớp chớp mắt, cũng suy tư theo.
"Ở cùng thì thể tránh khỏi xích mích, và Hạ đại ca cũng từng cãi , nhưng chỉ cần là . Cô thích chỗ nào, hổ dám với , thể với , sẽ lặng lẽ giảng giải cho ."
Thấy thần sắc thiếu nữ hình như lơ đãng, Lâm Thanh Nghiên vội rèn sắt khi còn nóng, hướng dẫn từng bước.
Không ngờ An Cửu suy tư nửa ngày, cuối cùng ấp a ấp úng : "Kỳ thật...... Ta cũng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-164.html.]
Lâm Thanh Nghiên: "Hả?"
Thiếu nữ một bộ hồng y, đúng là xuân hạ chuyển giao, mặt trời lên cao. Ánh mặt trời lộng lẫy dừng nàng, thiếu nữ váy đỏ rực rỡ, như một mặt trời nhỏ xán lạn.
Giờ khắc , gương mặt trắng nõn xinh của mặt trời nhỏ là một mảnh mờ mịt, như là bản cũng hiểu trong lòng rốt cuộc nghĩ như thế nào, thấp giọng : "Huynh cũng chỗ nào ? Tính tình , đối với khác ôn nhu, y thuật cũng giỏi, sẽ chữa bệnh sẽ cứu , thiện lương, lớn lên cũng...... Cũng tệ lắm, duy nhất chính là què."
Lâm Thanh Nghiên cảm giác giống như ăn thứ gì, no , một hồi lâu mới : "...... Cái thì thể đổi trong một chốc một lát."
Nghe nàng như , thiếu nữ nghiêm túc lắc đầu: "Có thể sửa, là ."
Đại khái nhắc tới điều , liền đêm thù mới hận cũ trong lòng xả , ánh mắt thiếu nữ bỗng chốc trở nên phẫn hận, "Hừ, bổn tiểu thư mới lười thèm quan tâm, kệ , dù c.h.ế.t cũng liên quan đến bổn tiểu thư."
Nói xong, thiếu nữ giương cương ngựa, thấp giọng quát "Giá" một tiếng, cưỡi ngựa phi nhanh về phía .
Nhìn ảnh thiếu nữ xa, Lâm Thanh Nghiên bất đắc dĩ đành đầu trở bên cạnh xe ngựa.
Rèm cửa sổ xe một ngón tay thon dài như ngọc nhấc lên, sườn mặt tuấn tú nhu hòa của công tử bạch y lộ , : "Phiền , Thanh Nghiên."
Lâm Thanh Nghiên lắc đầu, nàng cảm thấy việc thành, ngữ khí áy náy : "Xấu hổ quá Bùi Tịch, cũng nên như thế nào." Dừng một chút, nàng nghi hoặc, " phát hiện, dường như bản An Cửu cũng vì tức giận, nếu nàng để ý chân của , thèm để ý chứ?"
Bùi Tịch bên trong xe ngựa, mặt mày ôn nhuận thoáng cong cong, ý sâu trong đáy mắt.
Hắn cũng giải thích chuyện bí tịch, chỉ nhàn nhạt : "Có lẽ, nàng giận lời nàng."
Trừ điều , nghĩ nguyên nhân khác.
Dù từ đến nay nàng thích , nhớ lúc ở sơn trang Kim Xà, xuất hiện mắt nàng, cũng thể khiến thiếu nữ chán ghét.
Chắc là nàng phiền chán thôi.
Hắn sớm...... quen ?