An Cửu đầu, liền thấy sắc mặt công tử bạch y tái nhợt, khóe mắt đuôi mày đều là sự uể oải.
Thấy nàng qua, giơ tay chống môi, nhẹ nhàng khụ hai tiếng, suy yếu nâng mắt.
An Cửu như là chút phản ứng kịp, ấp úng: "Huynh, về Dược Vương Cốc? Không đợi Hạ đại ca và Lâm Thanh Nghiên ?"
Bùi Tịch chậm rãi : "Dọc đường , cũng gì, Thanh Nghiên Hạ bạn, cần . Mà Bùi mỗ là một phế nhân, vì để liên lụy hai , vẫn là về Dược Vương Cốc."
"Chính Hạ đại ca bảo chiếu cố , thể như ?"
Nghe , mày thiếu nữ váy đỏ chậm rãi dựng lên, ngữ khí cực kỳ bất mãn, "Huống hồ ai là gánh nặng! Có ở mặt lung tung?"
Bùi Tịch nàng, nhếch khóe môi, ý trong mắt chạm đáy mắt: "Hiện giờ bên cạnh An tiểu thư Phật tử bảo hộ, cũng thể yên tâm. Về phần là ai ...... An tiểu thư chẳng lẽ ?"
Hắn hỏi, thiếu nữ đột nhiên phản ứng , giống như thường xuyên ghét bỏ là một phế nhân chính là .
Thần sắc nàng đổi, khuôn mặt nhỏ chút trắng bệch, nhịn cắn môi, yếu ớt : "Bùi Tịch, lúc những lời đó đừng để trong lòng, , ghét bỏ , đừng mà, chúng cùng chờ hai Hạ đại ca ......"
An Cửu đến mặt , cong xe lăn, lôi kéo khiến ống tay áo của nhẹ nhàng lay động.
An Cửu thường xuyên động tác với Bùi Tịch, đều quen. Trước đây như ma nhập, khống chế nổi mà đáp ứng các yêu cầu kì lạ của nàng.
Mà nay, sẽ dựa nàng nữa.
Lông mi mảnh dài buông xuống, trong hai tròng mắt hẹp dài đen nhánh như mực, ngưng kết một tầng sương lạnh.
Hắn bên môi ý như cũ, thấy nửa phần độ ấm: "An tiểu thư luyến tiếc như thế, nếu cùng Dược Vương Cốc?"
Lời , đầu ngón tay trắng nõn nắm ống tay áo trắng, tức khắc giật thả .
Ánh mắt thiếu nữ kinh hoảng ngó khắp nơi, như là sợ khác thấy lời .
khi Bùi Tịch nhận , nàng nhanh chóng thu liễm biểu tình, lên lui về phía hai bước, như phủi sạch quan hệ với , cất cao giọng: "Ta, mới luyến tiếc , , đừng tự đa tình !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-194.html.]
Nói xong, nàng chạy nhanh như chớp, đến bên cạnh Phi Trần cách đó xa, lớn tiếng như là cho ai : "Ta mới Dược Vương Cốc, tìm hai Hạ đại ca, về thì tự về ! Phi Trần đại sư, ngài thể dẫn tìm hai Hạ đại ca ?"
Phi Trần mắt Bùi Tịch, về phía An Cửu. Đối với lựa chọn của An Cửu, cũng là thèm để ý là sớm , vẻ mặt thấy nửa điểm kinh ngạc.
Nhàn nhạt gật đầu : "Nếu thí chủ , tất nhiên thể."
Bùi Tịch vốn theo thói quen tính cong môi nhưng mím thành một đường thẳng tắp.
Hắn kỳ thật cũng bất ngờ An Cửu sẽ như .
Nàng sở dĩ giữ , chỉ là hầu hạ nàng thôi, thể luyến tiếc?
Vị trí của ở trong lòng nàng, rõ hơn bất cứ ai.
Buồn , mà thật sự cho rằng nàng nguyện ý cùng , còn khống chế hỏi cái vấn đề ngu xuẩn .
Ngực như là cây kim đ.â.m mạnh một nhát, bén nhọn phát đau.
Hắn tiếng động rũ mắt, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn ngực, khuôn mặt vốn tái nhợt càng trắng đến trong suốt, khiến mặt mày đen như mực càng thêm rõ ràng, giống như vẽ thủy mặc.
Độc phát sớm qua, vì ...... Còn cảm giác thấy đau đớn?
Cũng may đau đớn giống như ảo ảnh trong mơ, trong thời gian ngắn liền thấy tung tích. Bùi Tịch y thuật cao siêu, nhưng cũng tìm ngọn nguồn.
Hắn rã rời buông tay, nghiêng đầu với A Thất: "Đi thôi, chúng trở về."
Bên đường, An Cửu và Phi Trần chung một chỗ, đôi chủ tớ xe ngựa, càng lúc càng xa.
Phi Trần : "Thí chủ cần lo lắng, đợi khi tìm Tiên Vô Mệnh, bắt đền tội, sẽ uy h.i.ế.p cô nữa."
An Cửu phương xa, thật lâu thu hồi.
Nàng nhàn nhạt nhếch môi, : "Hy vọng như thế."