Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Đuối - Chương 205

Cập nhật lúc: 2025-05-29 07:00:47
Lượt xem: 81

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Tử Kình kịp phòng ngừa, nhưng tập võ nhiều năm như sớm hình thành phản xạ điều kiện, mắt thấy que củi còn lóe lửa hướng thẳng về , nhanh chóng nhảy về phía , đồng thời nâng cánh tay đỡ.

Cánh tay chạm que củi cháy, phịch một tiếng, trong khí tuôn một tia lửa lộng lẫy.

"Hạ đại ca!" Lâm Thanh Nghiên hành động bất thình lình của ông lão hoảng sợ, theo bản năng tiến về phía .

Phi Trần nhắc nhở: "Lâm cô nương tạm thời đừng nóng nảy, vị lão tiền bối ý đả thương ."

Lâm Thanh Nghiên cũng là quan tâm mà loạn, giờ phút thoáng bình tĩnh , ông lão tựa hồ chỉ là đang kiểm tra Hạ Tử Kình, tay chừng mực.

Một già một trẻ liền luận bàn trong rừng, mấy Lâm Thanh Nghiên ở một bên vây xem, cũng dám tùy ý lên tiếng.

Kiếm thuật của ông lão cực kỳ tinh vi, hiển nhiên cao hơn Hạ Tử Kình một bậc. Ngay từ đầu khi Hạ Tử Kình dùng tay đỡ que củi , dần dần cánh tay đầy những vết than do que củi tạo .

Hắn cũng mỗi chiêu thức của ông lão đều mang ý dạy dỗ, nhanh chóng điều chỉnh tâm thái, đưa tay lưng, rút trường kiếm.

Chuôi kiếm ngày thường cực ít khi khỏi vỏ, một đường tới đây, ít thể bức xuất kiếm, nhưng hôm nay chiến đấu một trận cùng ông lão, mà bức rút kiếm.

Trường kiếm xẹt qua bầu trời xanh, phát một tiếng bén nhọn.

Chỉ hàn quang lập loè mũi kiếm, liền thể thấy độ sắc bén của nó, nhưng mũi kiếm va chạm với que củi đen nhánh, nhưng que củi hao tổn gì, ngược trường kiếm rung.

Một kích thành, Hạ Tử Kình giấu khiếp sợ trong lòng, cánh tay chấn động, đ.â.m kiếm .

Hạ Tử Kình dùng kiếm cực kỳ giản dị, chiêu của ít, mỗi chiêu đều đơn giản trực tiếp đúng chỗ trí mạng. Mà điều độc đáo khi dùng kiếm, đó là nhanh.

Kiếm của cực kỳ nhanh, mỗi chiêu thành liền nhanh chóng chuyển sang chiêu tiếp theo, khi nhanh nhất, trong nháy mắt thể đ.â.m trăm kiếm.

Bởi vì quá nhanh, kiếm liền như mưa to đầm đìa trút xuống, đột nhiên kịp phòng ngừa, rơi rào rạt.

Người đối chiến với , thường sẽ cảm giác cả đều kiếm bao vây, mưa từ bốn phương tám hướng ập đến, mỗi một giọt mưa là một kiếm, mũi kiếm sáng như tuyết che trời lấp đất, khiến khác chỗ trốn.

Mà thanh kiếm của Hạ Tử Kình, cơ hồ ai thể chạy thoát khỏi nó.

lúc , mỗi kiếm đ.â.m , như mỗi giọt mưa từ trời giáng xuống, đều chặn !

Ông lão phóng khoáng khua que củi trong tay, ở bầu trời vẽ từng bóng đen nhánh, những cái bóng đó nối thành một cái chắn.

Toàn bộ giọt mưa trắng tấm chắn ngăn cản, một giọt cũng thể xuyên qua tấm chắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-205.html.]

Thanh âm va chạm leng keng truyền đến dày đặc, như binh khí giao tiếp, như trận mưa tinh mịn rơi xuống.

"Kiếm pháp thật là lợi hại!" Lâm Thanh Nghiên đến hai mắt đăm đăm, mặt đầy kinh ngạc cảm thán .

An Cửu cũng ngạc nhiên, que củi chỉ là một đoạn gỗ, thể ngăn kiếm chứ?

Đại khái là nghi hoặc của nàng, Phi Trần giải thích: "Vị tiền bối đạt tới cảnh giới kiếm khí ngoại phóng, đừng là một que củi, cho dù trong tay ông chỉ là một miếng tơ lụa, cũng thể dùng kiếm. Tới cảnh giới như , vạn vật đều thể là kiếm."

Mấy bên chuyện với , một già một trẻ bên luận bàn cũng hạ màn.

Lâm Thanh Nghiên và Phi Trần đều thể vấn đề, Hạ Tử Kình tất nhiên cũng thể .

Hắn dứt khoát nhảy khỏi phạm vi công kích của ông lão, cầm kiếm ôm quyền : "Tiền bối, vãn bối nhận thua."

Ông xuất kiếm đều thể thắng, so đúng là phí công.

Ông lão nắm que củi trong tay, khom tại chỗ, mới so qua một hồi, sắc mặt ông nửa điểm đổi.

Hai mắt ông sáng giống bầu trời đầy , bình tĩnh Hạ Tử Kình, càng càng lòng, liên tục gật đầu : "Không tồi, tồi! Tiểu tử, ngươi !"

"Tiểu tử, ngươi đây, cùng về sư phụ ngươi, sư phụ ngươi hiện tại như thế nào?" Ông lão hướng Hạ Tử Kình vẫy tay, ngữ khí hòa ái cực kỳ.

Ông thử một hồi, sớm phát giác kiếm thuật của tiểu tử thật , trong kiếm chiêu còn chút bóng dáng của ông . Lại nghĩ đến sư phụ là Nguyễn Tâm Nhu, liền thể , mấy năm nay Nguyễn Tâm Nhu vẫn buông kiếm.

Như , mấy năm nay ông trả giá, cũng tính là vô dụng.

Hạ Tử Kình nơi nào còn hiểu, ông lão chính là tìm.

Tuy rằng tìm , sắc mặt thả lỏng, ngược càng thêm ngưng trọng.

"Tiền bối, ngài còn trả lời vấn đề của , ngài là Du Thiên Hạc ?"

Du Thiên Hạc : "Không sai, lão phu đúng là Du Thiên Hạc, ngươi là đồ Tâm Nhu, nên gọi một tiếng sư tổ."

Hạ Tử Kình lắc đầu, đáp mà hỏi ngược : "Tiền bối, vãn bối tuân lệnh sư phụ tới tìm ngài, sư phụ một vấn đề hỏi ngài: Ngài hối hận về quyết định năm đó ?"

Du Thiên Hạc ngẩn , vui mừng giữa mày nhạt , biểu tình trở nên phức tạp.

Ông trầm mặc một lát, ngữ điệu nặng nề : "Không hối hận."

Chỉ cần nàng còn kiên trì theo kiếm đạo, hành động của ông liền vô dụng, ông hối hận.

Loading...