Dược Vương Cốc thật sự là nơi ngăn cách với thế nhân, sáng sớm An Cửu tỉnh , liền thể ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng từ ngoài phòng , cửa sổ mở một nửa từ lúc nào, mặt bàn cửa sổ bày một cành hoa cắm trong bình sứ trắng, gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi , hoà lẫn từng đợt khói nhẹ như sương trắng, hít sâu một thấm ruột gan.
Thục trung vốn là thung lũng, bầu trời quanh năm bao phủ u ám, thấy ánh mặt trời. Dược Vương Cốc càng là thung lũng trong thung lũng, nơi khác mùa hè cực nóng, khí hậu trong cốc vẫn ấm áp như cuối xuân.
Tuy nhiên nơi như thích hợp gieo trồng thực vật nhất, từ đến nay cảm thụ lớn nhất khi An Cửu đến Dược Vương Cốc, đó là phát hiện nơi nở nhiều hoa.
Bên ngoài ngôi nhà nàng ở, hoa nở nhiều hơn, bộ phòng ốc đều như là ngâm trong biển hoa.
Ban đầu nàng còn lo lắng vấn đề về rắn và muỗi, hỏi qua Bùi Tịch mới , hoa cỏ ngoài phòng hơn phân nửa đều là dược liệu, sẽ xua đuổi muỗi, nàng lúc mới thoáng an tâm.
An Cửu chậm rãi từ giường dậy, còn xuống giường, ngoài cửa liền một đến.
Nam tử áo trắng tóc đen, trường ngọc lập*, mặc áo bào trắng sạch sẽ giống trong ấn tượng, vạt áo cuốn , tay áo dài dính lác đác vết màu xanh đậm của nước cỏ.
* Trường ngọc lập: thường dùng để miêu dáng thẳng tắp, mạnh mẽ của con trai
An Cửu thấy liền , là ruộng thuốc hái thuốc về.
Dược Vương Cốc tất nhiên ruộng thuốc rộng lớn, nhiều thảo dược khá trân quý, Bùi Tịch yên tâm để tớ , liền tự chăm sóc.
Nam nhân từng bước về phía nàng, còn tới , mùi thuốc tươi mát đắng liền xâm nhập tới, giống như một tấm lưới vô hình, bao vây thiếu nữ giường.
An Cửu giương mắt tới gần, chờ xuống mép giường, nắm lấy chân nàng, nàng theo bản năng rụt chân.
"Tay chút lạnh." Nàng .
"Vừa xem ruộng thuốc." Bùi Tịch nhẹ giọng , thu hồi tay, chà xát hai lòng bàn tay , chà đến khi ấm áp, mới nữa cầm chân trắng nõn của thiếu nữ xỏ giày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-313.html.]
Mỗi An Cửu thấy như , đều cảm giác là chủ nô sử dụng nô ɭệ.
Nàng tuy kiều quý, nhưng cũng kiều quý đến mức cần hỗ trợ đeo giày.
Chỉ là bắt đầu từ khi nào, liền chậm rãi xử lý hết thảy việc của nàng, nàng tỉnh sẽ đúng giờ xuất hiện, đó tự nhiên đeo giày cho nàng, chải đầu, chuẩn rửa mặt, hầu hạ ăn cơm.
An Cửu hoài nghi, Bùi Tịch bao giờ yêu đương ?
Yêu đương là cẩn thận tỉ mỉ hầu hạ đối phương ?
Chẳng lẽ đây, hầu hạ nàng còn đủ? Hoặc là, cho rằng nàng từng hành hạ đều là biểu hiện cho tình yêu?
"Bùi Tịch, đó là hoa gì?"
An Cửu chỉ đóa hoa trắng cửa sổ.
Bùi Tịch đầu thoáng qua, ôn tồn : "Là mộc phù dung, hoa và lá thể thuốc, giúp thanh nhiệt giải độc, tiêu sưng bài mủ......"
Lời còn dứt, liền đột nhiên im bặt.
Chỉ vì thiếu nữ giường cúi , cúi đầu hôn khóe môi .
Bùi Tịch tức khắc nhúc nhích, phảng phất cứng đờ thành một pho tượng, đầu cũng dám , chỉ thể cảm thụ khóe môi ướt nóng, lan một chút, lan đến cánh môi, thiếu nữ nhẹ nhàng mở miệng cắn , môi nóng tê, giống vô con kiến đang bò.
"Nàng......" Hắn hé môi, gì đó, nhưng một chữ cũng nên lời.
Giống con rắn nhỏ chui kẽ hở giữa hai hàm răng, mang theo một mùi hương khó tả, mắt Bùi Tịch cơ hồ bắt đầu choáng váng, con rắn nhỏ tò mò trêu đùa , cũng đáp , con rắn nhỏ thú vị rời khỏi, lúc mới bừng tỉnh, như mãnh thú thức tỉnh, nhanh chóng đuổi theo.
An Cửu nâng mắt, khóe mắt nam nhân đỏ lên, đáy mắt hiện lên một tia ý lướt qua.