An Cửu không mở miệng nữa, nàng kỳ thật có thể cảm giác được dự định của hắn, không thể kéo dài tới ngày mai, chờ hừng đông, hắn nhất định sẽ phát hiện cổ trùng bị chạm vào.
Cho nên, đây là cơ hội cuối cùng, cũng là tốt nhất.
Ai có thể nghĩ đến, trong lòng hắn tràn đầy chờ mong về tương lai, mà nàng lại đang kế hoạch rời đi.
Sau một hồi im lặng, tiếng nam nhân mỉm cười truyền vào màng tai, như buồn cười: "Được...... Ta không đi."
Mặt nàng không khỏi nóng lên.
An Cửu không nhịn được hít sâu, ngay sau đó nhận thấy hắn ngừng động tác.
Giọng nam nhân chần chờ truyền đến: "Nếu không, hay là chờ một chút?"
An Cửu lắc đầu, nàng vươn tay, vòng lấy cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn.
Môi mỏng của nam nhân cực nóng, ngay cả hôn cũng giống làn gió nhẹ, môi lưỡi giao nhau, ôn nhu mà kỳ cục.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, An Cửu cũng không khỏi kêu lên một tiếng, không chịu khống chế mà cắn khóe miệng hắn.
Trong nháy mắt, nàng cảm giác đau đớn mãnh liệt khó có thể chịu đựng. Mặc dù sớm đã chuẩn bị, cũng quá mức bén nhọn, khiến nàng đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Nước mắt An Cửu lập tức trào ra.
Hoá ra đây là đau đớn mà mỗi lần phát độc hắn phải chịu sao?
Nam nhân buông lỏng nàng, bối rối: "Rất đau sao?"
Theo lý mà nói, hẳn là không đau, hắn tra quá rất nhiều sách, cũng từng hỏi người khác, tiếp nhận rất nhiều lời khuyên, chỉ đề làm nàng sung sướиɠ.
Nhưng mà trong bóng tối, những giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt thiếu nữ, cùng với nỗi đau thể hiện rõ giữa mày, nháy mắt mặt trắng bệch, đều khiến Bùi Tịch theo bản năng ngừng lại.
Có lẽ hắn làm còn chưa đủ, mới khiến nàng không thoải mái như vậy.
Hắn áy náy mà nghĩ, liền muốn đứng dậy.
Giây tiếp theo lại bị thiếu nữ gắt gao vòng lấy, hai tay nàng dùng sức giữ sống lưng hắn, chủ động nghênh về phía hắn.
"Ta, ta tương đối sợ đau, không sao." Nàng nói, trong thanh âm không áp chế được, khóc nức nở đứt quãng.
Bùi Tịch rất muốn nhìn xem có phải làm nàng bị thương hay không, nhưng thiếu nữ quấn lấy hắn, nàng vùi mặt vào trước n.g.ự.c hắn, hắn không nhìn ra biểu tình của nàng, chỉ có thể cảm nhận được nàng khẩn trương, khiến hắn cũng vô cùng khó chịu.
Tư vị này, tuyệt đối không phải thứ có thể trải qua khi tự mình giải quyết nó.
"Bùi Tịch, ta muốn một hôn lễ hoàn chỉnh." Thiếu nữ một lần nữa thúc giục, bởi vì chôn mặt, nghe có chút mơ hồ không rõ, như là đang khóc, "Chàng đừng khiến ta tiếc nuối được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-330.html.]
Trán Bùi Tịch đều là mồ hôi, mồ hôi theo cằm nhỏ giọt xuống, nếu không phải cố kỵ cảm thụ của nàng, hắn sao lại không muốn tiếp tục?
Có thể khắc chế đến tận giờ, đã phải tiêu phí ý chí cực lớn.
Nghe câu nói đó, sợi dây đang căng trong đầu Bùi Tịch đột nhiên đứt, lý trí cũng theo vậy mà rút đi.
"Sao lại tiếc nuối? Chúng ta sẽ không có tiếc nuối."
Giọng hắn khàn không thành bộ dáng, trầm giọng nói xong, thân ảnh trong ánh sáng mờ ảo bao bọc lấy nàng.
Thiếu nữ nức nở một tiếng, đầu ngón tay véo vào thịt hắn, nhưng mà chút đau đớn này với hắn mà nói không đau không ngứa.
Nàng đang khóc, hắn nghe được.
Nàng hẳn là rất đau, quá mức khẩn trương cho nên khiến hắn một bước khó đi, hắn hẳn nên dừng lại, chỉ là câu nói kia vẫn luôn quanh quẩn bên tai.
Sao có thể có tiếc nuối chứ?
Bùi Tịch dùng hành động thiết thực nói với nàng, bọn họ sẽ không có tiếc nuối.
Lần này là hắn học nghệ không tinh, chờ sau tối nay, hắn sẽ học tập chăm chỉ, sau này sẽ không để nàng khó chịu nửa phần.
Tuy rằng nghĩ như vậy, rốt cuộc Bùi Tịch vẫn không đành lòng tiếp tục lâu, nghe tiếng khóc bên tai, hắn vừa đau lòng vừa thỏa mãn. Hắn cố tình khống chế, còn tận lực áp chế thời gian, nhanh chóng kết thúc liền muốn rút lui.
Nhưng mới lui ra phía sau một chút, lại bị cánh tay mềm mại ôm lấy cổ, thiếu nữ ngẩng đầu, trên khuôn mặt to bằng bàn tay đầy nước mắt trong suốt.
"Đừng, đừng đi, chờ một lát." Môi nàng run rẩy, nói đứt quãng.
Cảm giác say khắp người Bùi Tịch cũng bốc hơi theo mồ hôi, đầu óc đang nóng dần dần lạnh đi, trong lòng hắn nóng bỏng, lau đi nước mắt nơi khoé mắt nàng, không khỏi buồn cười lại đau lòng hỏi: "Còn chờ cái gì? Còn chưa chịu đủ sao?"
Sao tối nay nàng lại dính người như vậy?
Thiếu nữ nhẹ nâng mi, đôi mắt đen láy ngấn lệ, không hề chớp mắt nhìn hắn, ánh mắt kia lại vô cớ có chút bi ai.
Nàng nghẹn ngào, gằn từng chữ một nói: "Bùi Tịch, thực xin lỗi."
"Thực xin lỗi, ta......"
Lời còn chưa dứt, nàng đột nhiên kịch liệt ho khan, trong miệng trào ra từng ngụm m.á.u lớn.
Rõ ràng là màu đỏ giống hỉ phục, màu đỏ khiến hắn mừng rỡ như điên cả ngày.
Giờ khắc này, quanh thân Bùi Tịch lại vô cùng rét lạnh, lạnh tới cốt tủy.
Hắn phảng phất nghe thấy tiếng m.á.u toàn thân chảy ngược.