Thời gian thoảng qua, công việc buổi sáng kết thúc, khi đến căng tin công ty để ăn trưa, ngoài ý gặp chú ba của cô.
Ngày An Khánh luôn coi ai gì, hôm nay hiếm thấy mang theo nụ , đang trò chuyện vui vẻ với một trẻ tuổi.
Sở dĩ là trẻ tuổi, bởi vì đối phương đưa lưng về phía An Cửu, cô thấy mặt , chỉ thể thấy tây trang màu xám bạc bọc lấy sống lưng thẳng, cổ thon dài tóc đen, tay cầm d.a.o nĩa gác mặt bàn thon dài như ngọc.
Người đàn ông ít, An Khánh thật vẫn luôn , đang chuyện gì.
An Cửu hai cái, Trịnh Lam cũng chú ý tới tình cảnh đối diện, ánh mắt đổi, đè thấp giọng : "An đổng thành cái dạng , xem địa vị nọ lớn, mấy ngày gần đây ông dường như đang chuyện hợp tác chế thuốc với Phong Nhân, chẳng lẽ đó chính là Phong Nhân?"
Phong Nhân là xí nghiệp lớp một hai trong nước về chế thuốc, đồn thời trẻ chính là thế gia y dược, đến nay trải qua trăm năm, cầm lái xí nghiệp vô cùng điệu thấp, cơ hồ lộ mặt, tuy nhiên thuốc do hãng nghiên cứu phát minh chiếm phần lớn thị trường y dược cả nước, là quái vật khổng lồ cường thịnh hơn An thị nhiều.
An Khánh hợp tác với Phong Nhân để mua thiết y tế, đây là một vụ mua bán lớn, nếu thành công, ông thể nhận nhiều hỗ trợ hơn, cũng khó trách vội vàng như thế.
An Cửu ý định nữa, nhanh thu hồi ánh mắt.
Cơm nước xong, cô dậy rời , ngờ ở cửa thang máy gặp An Khánh và đàn ông trẻ tuổi .
Mặt đối mặt, rốt cuộc cô cũng thấy rõ bộ dáng .
Hai mắt đen nhánh hẹp dài cong, môi mỏng khẽ nhếch, phảng phất lúc nào cũng đang , làn da trắng nõn mặt mày ôn nhuận, một khuôn mặt thanh tú nhu hòa, mặc dù tây trang giày da, cũng phảng phất giống như tái hiện quân tử cổ đại nhẹ nhàng.
An Cửu triệt để sửng sốt, còn kịp phản ứng, An Khánh liền giới thiệu với cô, trong lời chút đắc ý: "Tiểu Cửu , vị chính là Bùi của Phong Nhân, hiếm khi đến Tân Thành, mau chào hỏi ."
Thần sắc Bùi bất động, nhàn nhạt về phía An Cửu, "Vị chính là?"
An Khánh : "Đây là cô cháu gái An Cửu từng với , lão gia nuôi dưỡng bên , tuổi còn trẻ năng lực."
Bùi gật đầu, vươn bàn tay khớp xương rõ ràng , lễ phép mỉm về phía cô: "An tiểu thư."
An Cửu duỗi tay nhẹ nhàng cầm tay , chớp mắt liền tách , nhưng vẫn cảm giác lòng bàn tay đối phương vô cùng lạnh lẽo, như là chạm khối băng, mang theo một tia độ ấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-340-end.html.]
Thang máy lên, An Khánh và Bùi hẳn là còn chuyện , hai lập tức văn phòng của An Khánh, văn phòng của An Cửu cũng cùng tầng, bóng dáng hai biến mất ở phía cửa.
"Chặc chặc, xem đúng là An Khánh thành công." Trịnh Lam nhịn .
An Cửu bừng tỉnh: "Sao?"
Trịnh Lam : "Chế thuốc Phong Nhân là xí nghiệp gia tộc, lưng chính là Bùi gia, vốn cho rằng nọ là chủ quản của Phong Nhân, nghĩ tới là Bùi gia, nếu An Khánh thể mời đến, việc hẳn là ván đóng thuyền."
Tiếng Trịnh Lam vang ở bên tai, An Cửu , khi trở về văn phòng nghỉ ngơi một hồi, ngủ .
Trằn trọc một lát, cô dậy cầm ly đến phòng pha cà phê.
Không ngờ gặp vị Bùi .
Đối phương lấy xong nước đang định rời , An Cửu nghiêng nhường đường, đó đến máy pha cà phê, nhưng vẫn thấy tiếng bước chân rời phía .
"An tiểu thư." Bên tai đột nhiên truyền đến giọng đàn ông trầm thấp.
Cô theo bản năng đầu, liền đón một đôi mắt sâu thẳm khó phân biệt.
Đối phương cô chăm chú, khuôn mặt luôn mỉm giờ phút hiện lên khẩn trương rõ ràng, hàm căng chặt, hầu kết lăn, nhẹ giọng : " tên Bùi Tịch. Bùi trong Phi Y*, Tịch trong cô tịch."
* Bùi tiếng Trung là 裴, Phi tiếng trung là 非, bộ Phi trong chữ Bùi
* Đoạn giải thích một chút vì nó sẽ liên quan đến ngoại truyện, tên của nam chính ở hiện thực là Bùi Tễ, mà Tễ và Tịch phiên âm giống , ở bản raw khi giới thiệu với An Cửu nam chính dùng Tịch, lẽ dùng để thử An Cửu, hoặc cũng thể là tác giả quên sửa.
"Chúng ...... Có thể quen một chút ?"
Ngoài cửa sổ tuyết lớn bay tán loạn, trong phòng ấm áp yên tĩnh, mùi thơm dịu của hạt cà phê xay tràn ngập xoang mũi, đáy mắt đàn ông ẩn sâu thấp thỏm cùng thâm tình, mặc dù dùng sức khắc chế, cũng cơ hồ chảy hốc mắt.
An Cửu trầm mặc hồi lâu, khi đuôi mắt đỏ lên như là rơi lệ, cuối cùng nhẹ nhàng cong khóe môi.
"Được nha."