Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - 127
Cập nhật lúc: 2025-11-21 05:16:11
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40Z5iO0pya
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ cần nàng trở thành Hoài Nam vương phi, bóp c.h.ế.t một Cố Vãn Nguyệt chẳng dễ như trở bàn tay ?
Thế là, đợi đến khi Cố Vãn Nguyệt dừng nghỉ ngơi, nàng liền thấy Phó Yên Nhiên cố tình vô tình quấn quýt bên cạnh Mộ Dung Dụ.
"Khá lắm, kịch bản của nguyên tác quả nhiên là mạnh mẽ." "Ngươi đang hươu vượn cái gì?" Tô Cảnh Hành tò mò nàng.
"Không gì, đang Mộ Dung Dụ hiện tại khẳng định tức c.h.ế.t , chúng trở thành ân nhân cứu mạng của ." Vừa ánh mắt của đều thấy rõ ràng, là vợ chồng bọn họ hợp sức cùng nha dịch g.i.ế.c bọn cướp sa phỉ.
Mộ Dung Dụ chỉ cần đ.â.m cột sống, cũng dám công khai đối phó bọn .
Mộ Dung Dụ đang chuyện với hộ vệ, "Đã xác định điều tra qua, đồ vật ở Hoàng Trang còn xe lừa?!" "Trên xe lừa chỉ một ít đồ ăn thức uống cùng mền gấm, còn thứ gì." Hơn nữa, chiếc xe lừa nho nhỏ cũng thể chứa nhiều đồ như .
Hộ vệ suy nghĩ , "Chẳng lẽ Tô Cảnh Hành?" "Ngu xuẩn!" Mộ Dung Dụ tức giận mắng một câu, "Không Tô Cảnh Hành thì thể là ai, khẳng định chuẩn từ , phái đem đồ vật bên trong Hoàng Trang dời hết .
Thế nhưng là chứng cứ, mới cứu bản vương, bản vương thể nào công khai động thủ với ." Hộ vệ nghĩ thầm, vương gia ngài động thủ, mấy chúng cũng là đối thủ của Trấn Bắc Vương a.
Nhìn thấy Tô Cảnh Hành đang chung với Cố Vãn Nguyệt ở đằng xa, trông thật xứng đôi, Mộ Dung Dụ vô cùng hối hận vì thừa dịp bệnh mà đoạt mạng .
Hiện tại hai chân khôi phục, g.i.ế.c , e rằng còn khó hơn lên trời.
"Vương gia, uống miếng nước ." Phó Yên Nhiên bỗng nhiên bưng một cái ấm nước tới, bên trong nửa túi nước, là nàng mới dùng vòng tay vàng đổi từ nha dịch.
Mộ Dung Dụ tức giận liếc nàng một cái, nhưng quả thực khát đến khó chịu, liền nhận lấy túi nước.
Chỉ mới một ngụm nước ấm bụng, lập tức cảm thấy sảng khoái, sắc mặt đối với Phó Yên Nhiên cũng hơn đôi chút.
"Ngươi tên là gì?" Vì uống xong nước, trong miệng Mộ Dung Dụ còn một chút nước bọt, nước bọt thuận theo kẽ răng cửa phun đến mặt Phó Yên Nhiên.
Phó Yên Nhiên cảm thấy buồn nôn thôi.
Nàng nặn một nụ , "Ta gọi Phó Yên Nhiên, đó là , Phó Sơn." Họ Phó cũng hiếm thấy, cho nên Mộ Dung Dụ cũng liên tưởng đến nam dương vương. Hắn chằm chằm gương mặt xinh của Phó Yên Nhiên, như điều suy nghĩ, "Ngươi cũng là phạm nhân lưu đày?" "Không , tiểu nữ t.ử phạm nhân lưu đày, chỉ là cùng với bọn họ thôi." Phó Yên Nhiên vội vàng , nàng mới loại phạm nhân lưu đày đê tiện .
"Ngươi Tô Cảnh Hành bọn ?" Mộ Dung Dụ dò hỏi.
"Có quen ." Phó Yên Nhiên liếc về phía Tô Cảnh Hành, trong đáy mắt ẩn chứa sự say đắm đối với Tô Cảnh Hành, cau mày , "Cố Vãn Nguyệt thật ghét." "Ừm, bản vương cũng cảm thấy như ." Điểm , Mộ Dung Dụ vô cùng tán đồng, một cách nghiêm chỉnh, cảm thấy cả vợ chồng bọn họ đều phi thường ghét.
"Ngươi thể giúp bản vương một chuyện ?" Nhìn Phó Yên Nhiên đang tiếp cận , Mộ Dung Dụ cố ý hỏi.
"Giúp chuyện gì?" Phó Yên Nhiên kích động, chỉ cần Mộ Dung Dụ khẳng định nàng, nàng liền thể ở bên cạnh .
Nàng tự tin bản , khẳng định sẽ từng bước một lên Hoài Nam vương phi.
Mộ Dung Dụ móc một bình sứ nhỏ từ trong ngực, ghé tai Phó Yên Nhiên nhỏ điều gì đó.
Trong mắt Phó Yên Nhiên lóe lên một tia sợ hãi, nhưng nghĩ đến mục đích của , nàng vội vàng gật đầu, "Vương gia yên tâm, nhất định sẽ ."
Cố Vãn Nguyệt chẳng hề bận tâm đến tiểu động tác của Phó Yên Nhiên, nàng xoay thu bộ tiền bạc t.h.i t.h.ể sa phỉ Tiền Tài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/127.html.]
Tôn Võ ngang qua chỉ khẽ nhếch khóe miệng, xem như thấy.
Chàng còn bụng, nếu nàng thu sạch sẽ, còn sẽ nhắc nhở Cố Vãn Nguyệt.
"Tôn đại ca, rốt cuộc và Tống tỷ tỷ quan hệ thế nào?" Cố Vãn Nguyệt trêu ghẹo hỏi.
"Thiếu phu nhân là tôn quý, thể cùng quan hệ." Tôn Võ khổ về phía , trong đầu hiện lên những hình ảnh cũ, chỉ là một cô nhi sống nương tựa bà nội, khác ức hiếp, là phụ nữ cứu , cho một con đường sống...
Nếu như trong tay một điếu thuốc, trông lúc chẳng khác gì một đại thúc thất tình.
Chỉ thấy Tôn Võ đầu , bực tức :
"Nói lời quả thật lương tâm. Trước khi cứu , chẳng lẽ Lão Tôn đối với các ngươi ?" "Tốt, , , Tôn đại ca đương nhiên là ." Cố Vãn Nguyệt cũng thích đùa với những thiết, khi cùng Xắn Nguyệt cướp bóc xong, Tôn Võ chào hỏi tiếp tục lên đường.
Mộ Dung Dụ trưng dụng xe lừa của nha dịch, lúc nha dịch chỉ thể bộ như những phạm nhân áp giải.
Ánh mặt trời độc ác, thiếu thốn nguồn nước, khiến hành tẩu đặc biệt gian nan.
Mà Phó Yên Nhiên cứ như một con hồ điệp hoa lệ, cứ liên tục cố ý va bên cạnh bọn họ.
Cố Vãn Nguyệt liếc nàng một cái, thản nhiên : "Nữ nhân giở trò gì đây?" "Dù ý , nàng tránh xa một chút ." Tô Cảnh Hành mặt đầy lãnh đạm.
Cách thức đối xử với phụ nữ đơn giản và thô bạo, thích thì tránh xa, chỉ Cố Vãn Nguyệt là hề kháng cự việc nàng gần.
"Tô công tử, Xắn Nguyệt, các ngươi hiểu lầm sâu, sẽ cố gắng để các ngươi đổi cách về ." Phó Yên Nhiên nước mắt lưng tròng, đột nhiên quyết định đến phía giúp bọn họ đẩy xe lừa.
Cố Vãn Nguyệt từ chối, sức lao động miễn phí dùng thì phí, "Ngươi trông chừng nàng, đừng để nàng yêu thiêu ." "Yên tâm, sẽ việc thật ." Phó Yên Nhiên lộ vẻ mặt vô cùng đáng thương, bí mật Tô Cẩm Nhi tim phổi một chút.
Những ngày tiếp theo đường , Phó Yên Nhiên giống như một lao động, nàng ngừng đẩy xe lừa, hoặc nhặt củi, nhóm lửa.
Ngược là chuyện nào, khi xong việc cực nhọc liền ngoan ngoãn về bên cạnh Phó Sơn, khiến Tô Cẩm Nhi giảm bớt cảnh giác.
"Cẩm Nhi cô nương, đại ca đại tẩu ngươi hiểu lầm , ngươi thể giúp giải thích một chút , sai ." Phó Yên Nhiên nước mắt chảy thành hai hàng, kết hợp với vẻ ngoài Bạch Liên Hoa của nàng, thật sự khiến chút mềm lòng.
Tô Cẩm Nhi thấy nàng liền mềm lòng:
"Sau ngươi đừng chọc ghẹo nhà chúng nữa." "Ân, cảm ơn ngươi Cẩm Nhi cô nương, ngươi thật thiện lương." Phó Yên Nhiên lau nước mắt, lấy một bầu nước, "Đây là nước đổi , tặng ngươi uống, ngươi thời gian giúp giải thích nhé." Nhìn thấy bình nước đó, Cố Vãn Nguyệt và Tô Cảnh Hành , lập tức cảm thấy bình nước đó thích hợp.
Mà Tô Cẩm Nhi, cô nhóc ngốc , hề nghĩ ngợi mà nhận lấy.
"Tô Cẩm Nhi!" Tô Cảnh Hành bay lao tới.
Có một bóng còn nhanh hơn nàng, Tô Lão Phu Nhân đang khát khô cổ trốn ở một bên, nắm đúng thời cơ lao tới, giật lấy túi nước trong tay Tô Cẩm Nhi, ực ực ực uống miệng.
"Dễ uống quá, cuối cùng cũng nước uống..." Tô Lão Phu Nhân một uống cạn bình nước.
Chillllllll girl !
Cảnh tượng khiến trở tay kịp, Phó Yên Nhiên dường như coi trọng nước đó, nàng gấp gáp dậm chân mắng:
"Ngươi đoạt nước của khác?" "Cẩm Nhi là cháu gái của , tổ mẫu uống nước của nó thì , cần đến ngươi là ngoài xen ư?" Tô Lão Phu Nhân thỏa mãn liệt ngã xuống đất, mặc kệ Phó Yên Nhiên mắng nàng thế nào đều thờ ơ.