Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - 334
Cập nhật lúc: 2025-11-22 13:28:29
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai bảy quanh co tám uốn khúc, mới theo Vương Tam đến phía một hang động.
Quan sát tình hình xung quanh, huyệt động hẳn là đả thông gần đây.
Chillllllll girl !
"Hầm mỏ ở ngay chỗ ." Vương Tam khẽ xoay viên hạt châu đang cầm.
Hắn chỉ thông đạo, "Các ngươi từ nơi , liền thể thẳng tới đáy hầm mỏ."
"Tướng công, chúng thôi."
Cố Vãn Nguyệt lấy một cây bó đuốc, cẩn thận từng li từng tí bên trong.
Kết quả, nàng mới bước , chỉ thấy tên Vương Tam lộ vẻ mặt âm tàn, đột nhiên dẫm lên cơ quan ở cửa hang.
"Các ngươi c.h.ế.t !"
Vương Tam hô to một tiếng.
Một khối đá lớn từ bên lăn xuống. Sắc mặt Cố Vãn Nguyệt biến đổi, nếu tảng đá chẹn , tuyệt đối sẽ biến thành thịt nát.
Nàng hề nghĩ ngợi, trực tiếp vung tay nhỏ, thu hòn đá trong gian.
Vương Tam đang ha hả, chờ đợi hai c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng.
Chỉ thấy tảng đá bỗng nhiên biến mất, bộ nụ cứng ngắc mặt .
"Ta qua là cần tính toán, mưu trí, khôn ngoan ?" Cố Vãn Nguyệt vui , từ trong gian lấy một cây thương.
Vương Tam sợ đến hồn phi phách tán, "Tha mạng…"
Lời còn hết, liền Cố Vãn Nguyệt một thương hạ gục.
Giải quyết Vương Tam xong, hai lúc cũng dám trực tiếp tiến hầm mỏ, lo lắng cơ quan nào đó khác.
"Nương tử, nàng phía , nếu chuyện gì , nàng tiến gian ngay lập tức." Tô Cảnh Hành trầm giọng .
Cố Vãn Nguyệt gật đầu nhẹ nhàng, đồng ý với chủ ý của Tô Cảnh Hành.
Hai tiếp tục phi sâu trong hầm mỏ. Sau đó là một đường thuận lợi, chẳng mấy chốc liền đến đáy hầm mỏ.
"Loảng xoảng bang!" Tiếng đào móc ngừng truyền đến.
Xuất hiện mặt là một cánh cửa sắt to lớn, cửa sắt khóa.
Phía cánh cửa sắt, chừng hai ba mươi quần áo tả tơi đang cố hết sức giơ xẻng sắt trong tay, đào móc quặng mỏ mặt.
Cố Vãn Nguyệt kỹ , phát hiện ít ngã mặt đất, cũng là do đói quá chóng mặt mà ngất , là mệt c.h.ế.t.
Cố Vãn Nguyệt tắc lưỡi, đột nhiên cảm thấy việc nàng một thương hạ gục Vương Tam thật sự là quá tiện nghi cho .
"Súc sinh c.h.ế.t tiệt, nhốt những ở chỗ , cho ăn cũng cho uống, là cho bọn tươi sống mệt c.h.ế.t ."
Cho dù là đối đãi với súc vật, cũng đến nỗi ác độc như .
Có lẽ là thấy động tĩnh bên cạnh cửa, những vội vàng đầu .
"Cho ăn chút gì , van cầu các ngươi cho ăn chút gì …"
Đám khẩn cầu, tiếng hữu khí vô lực.
Tô Cảnh Hành trầm giọng hỏi, "Các ngươi đều là đường qua , giam giữ ở chỗ để đào quặng ?"
" , thả chúng !"
"Ta giam ở chỗ ba tháng , nương t.ử của nàng ở nơi nào chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/334.html.]
Bên trong là một mảnh tiếng than.
Tô Cảnh Hành vội , "Các ngươi đều đừng sợ, chúng cùng một bọn với những kẻ , chúng là tới cứu các ngươi."
Nghe thấy lời , trong mắt lập tức dâng lên một cỗ hi vọng, vội vàng chen đến cạnh cửa, ai nấy đều kích động thôi.
"Các ngươi thật sự là tới cứu chúng ?"
"Không đang gạt chúng chứ, chúng rốt cục thể ?"
"Đám ? Đám thiên sát kẻ buôn đó ở ?"
Cố Vãn Nguyệt xem dạng cũng khó chịu, đây đều là từng sinh mệnh tươi sống.
Mặc dù những xa lạ quen , thế nhưng thấy bọn họ trải qua t.h.ả.m khốc như , trong lòng nàng cũng cảm thấy đành lòng.
"Mọi đừng sợ, thủ lĩnh của đám què chúng giải quyết ." Cố Vãn Nguyệt lướt qua, cánh cửa nhà lao ít nhất hai mươi, ba mươi , còn kể những rải rác mặt đất.
Thế nhưng, con đường thông đạo vô cùng chật chội, nếu đám cùng lúc chen chúc xông , chừng sẽ xảy sự kiện giẫm đạp đáng tiếc.
"Các ngươi , chúng đến là để cứu các ngươi, nhưng các ngươi hứa với chúng , từng xếp hàng rời khỏi nơi ." Cố Vãn Nguyệt bằng giọng trầm tĩnh.
Sau cánh cửa nhà lao thiếu hiểu chuyện, lúc kịp phản ứng Cố Vãn Nguyệt đang lo lắng điều gì, liền vội vàng gật đầu.
"Hai vị yên tâm, chỉ cần thể thả chúng ngoài, chúng chuyện gì cũng nguyện ý theo." Cố Vãn Nguyệt lập tức phân phó , tiên hãy đầu kiểm tra những đang mặt đất.
Nếu như c.h.ế.t, thì hãy đưa t.h.i t.h.ể của họ đặt sang một bên.
Nếu như may mắn còn sống sót, thì những thể khỏe mạnh lưng họ hãy ngoài .
Mọi chuyện đồng ý, dù đây là cơ hội duy nhất để bọn họ rời khỏi nơi .
Họ liền vội vàng kiểm tra những đang ngã mặt đất, dựa theo lời phân phó của Cố Vãn Nguyệt, đem tất cả những còn sống sót đều dìu dậy.
Mắt thấy thành hàng, Cố Vãn Nguyệt với Tô Cảnh Hành:
"Tướng công, hãy mở cửa nhà lao , để ngoài ." "Ừm." Tô Cảnh Hành rút trường kiếm , trực tiếp chặt khóa cửa thành hai nửa.
Đám kích động bước , "Không ngờ còn thể ngày sống sót mà ngoài." "Cuối cùng cũng rời khỏi cái nơi quỷ quái , cứ tưởng chỉ t.h.i t.h.ể của mới thể rời thôi chứ." "Đã bao lâu ? Đã bao lâu thấy mặt trời, mặt trăng bên ngoài, hít thở khí tươi mới......" Đám lượt về phía bên ngoài, tranh chen lấn, từng ngang qua bên cạnh Cố Vãn Nguyệt, vẫn quên lời cảm tạ với nàng.
"Tiểu nương tử, tiểu tướng công, hai thật sự là Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn." "Nhờ các ngươi cứu chúng , khi trở về nhất định sẽ lập một trường sinh bài vị cho các ngươi, ngày ngày dập đầu cúng bái." Nghe thấy những lời cảm kích của , Cố Vãn Nguyệt nhịn thành tiếng.
Đợi đến khi tất cả rời , thấy những t.h.i t.h.ể còn ngã mặt đất, nàng lấy từ trong gian một mồi lửa, đem những t.h.i t.h.ể bộ đều đốt sạch.
Không hủy thi diệt tích, chủ yếu là những c.h.ế.t từ lâu, nhiều t.h.i t.h.ể bắt đầu mục nát.
Nếu như còn sót trong hang núi, e rằng sẽ sinh sôi vi khuẩn, chừng còn thể gây ôn dịch.
Sau khi xử lý xong tất cả những điều , Cố Vãn Nguyệt mới tâm trí kiểm tra quặng mỏ.
"Vừa những chỉ lo chạy trốn, đối với hoàng kim mặt đất mà hề đụng đến." Cố Vãn Nguyệt cúi xuống, nhặt lên một khối khoáng thạch.
Những thứ bộ đều là mỏ vàng, chỉ là mỏ vàng khi khai thác còn cần tinh luyện, mới thể rút hoàng kim cuối cùng.
Tô Cảnh Hành trầm giọng , "Sau khi qua ranh giới sinh t.ử một , mới tiền tài chỉ là vật ngoài , chỉ còn sống mới là quan trọng nhất." Cho nên cũng trách những , chỉ lo chạy trốn, đều quên mỏ vàng mặt đất.
"Nương tử, để tránh đêm dài lắm mộng, tiên hãy thu hết mỏ vàng , đó chúng mau chóng rời khỏi nơi ." Tô Cảnh Hành nhắc nhở.
Cố Vãn Nguyệt liền vội vàng gật đầu, ý thức tiến gian, bắt đầu thu thập mỏ vàng.
Theo nàng động ý nghĩ, bên trong quặng mỏ lập tức còn sót thứ gì.
"Chúng nhanh chóng rời khỏi nơi ." Trên đỉnh đầu tảng đá rơi xuống, Cố Vãn Nguyệt thấy gian trống rỗng, đoán chừng bên trong hang núi sắp sụp đổ, vội vàng kéo Tô Cảnh Hành bay rời .
Quả nhiên khi bọn ngoài, bên trong quặng mỏ lập tức liền sụp đổ.