"Không , ngươi thể , nãy đại tẩu đều bên đó nguy hiểm, nếu như ngươi gặp nguy hiểm gì thì bây giờ? Đến lúc đó thể sống trở về…" Tô Cẩm Nhi bỗng nhiên hối hận vô cùng, nãy nàng nên đưa biện pháp .
Phó Lan Hành sững sờ, thấp giọng , "Yên tâm, sẽ xảy chuyện gì." Kỳ thật biện pháp là nhất, dù bên Đông Chu Quốc khẳng định cần tìm hiểu rõ tình hình, mà nơi đó quá gần với Ninh Cổ Tháp.
Hơn nữa, nếu như hai bên thật sự thể giao hảo, chuyện đối với bọn mà chính là trăm lợi mà một hại.
"Để ." Ánh mắt Phó Lan Hành kiên định.
Tô Cẩm Nhi c.ắ.n cắn môi, nàng vốn tính tình nóng nảy, giờ phút lên tiếng, chỉ giữ im lặng.
Nàng hiểu rõ ý tứ của Phó Lan Hành.
Cố Vãn Nguyệt chợt lắc đầu : "Việc tạm thời nhắc tới, nếu như Đông Chu Quốc bên thật sự đến quấy nhiễu, tự biện pháp." "Ngươi biện pháp gì?" Tô Cảnh Hành hiếu kỳ .
Cố Vãn Nguyệt cố ý tiết lộ, đúng lúc Dương Thị bảo mấy ăn cơm, câu chuyện liền ngừng .
"Chờ lát nữa bảo Kỷ đại nhân đến tìm một chuyến," Cố Vãn Nguyệt mới trở về, cần hỏi một chút tình hình bên Ninh Cổ Tháp, xem thật kỹ nàng những ngày , rốt cuộc Ninh Cổ Tháp xảy những đổi cụ thể nào.
Dù mắt nàng là thượng vị giả, là nắm quyền Ninh Cổ Tháp, một việc nàng nhất định hiểu rõ tường tận.
Không lâu , Kỷ Hàn Mặc đến.
Hắn việc thoả đáng, sớm ghi chép việc như tu sửa đường xi măng, khai thác quặng mỏ trong những ngày gần đây, chỉ chờ Cố Vãn Nguyệt xem xét.
"Tiểu nhân ngài xem, như sẽ tiện cho ngài xem xét hơn." Nét mặt chất phác, trung thực của Kỷ Hàn Mặc nở nụ .
Cố Vãn Nguyệt xem xét kỹ càng một , ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, xác định vấn đề gì, liền bảo Kỷ Hàn Mặc tiếp tục chấp hành theo tiến độ .
Kỷ Hàn Mặc cũng cảm thấy vui mừng.
Chillllllll girl !
Vì ư? Bởi vì lúc việc tại Công Bộ, cơ bản đều là tu kiến cung điện cho hoàng đế và phi tần, tất cả đều là những việc hao tốn của.
Bây giờ thể những việc lợi cho bách tính, một Kỷ Hàn Mặc cương trực công chính thể vui?
Hơn nữa, kinh phí Cố Vãn Nguyệt thiết lập hạn mức tối đa, cũng đồng nghĩa với việc, thể buông tay buông chân mà việc.
"Đa tạ phu nhân, chủ tử, tiểu nhân xin phép cáo lui ." Sau khi Kỷ Hàn Mặc rời , Cố Vãn Nguyệt gọi Phó Lan Hành đến, cho biện pháp mà nghĩ trong ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/345.html.]
"Biện pháp thật sự khả thi ?" Phó Lan Hành kinh ngạc thôi.
Cố Vãn Nguyệt , "Được , thử sẽ . Nếu nó khả thi, chẳng là tránh một trận chiến loạn?" Lời lý, Phó Lan Hành vội vàng xuống tay ngay.
Bởi vì mấy ngày nay lưu dân quấy rối ở biên phòng, cho nên việc nên chậm trễ.
Phó Lan Hành còn kịp ấm chỗ, lúc xuất phát Nhật Bất Lạc Thành.
"Phó đại nhân, ngài ?" Tô Cẩm Nhi đuổi theo , tỏ vẻ lưu luyến rời.
Phó Lan Hành cưỡi ngựa, chuyện với nàng, " , quân tình khẩn cấp, ngay bây giờ." "Ngươi định Đông Chu ?" Nghĩ đến lời trong phòng lúc , Tô Cẩm Nhi lo lắng thôi.
Phó Lan Hành khẽ lắc đầu, "Cố Vãn Nguyệt nghĩ một biện pháp khác, cho nên tạm thời cần Đông Chu Quốc." Sở dĩ Tô Cẩm Nhi đuổi theo là vì lo lắng sẽ gặp nguy hiểm.
Bây giờ cần Đông Chu Quốc nữa, nàng mới thở phào một .
Ngẩng đầu dáng Chi Lan Ngọc Thụ của Phó Lan Hành, nhất thời nàng gì, mà Phó Lan Hành cũng rời .
"Phó đại nhân, những lời với ngài tại Nhật Bất Lạc Thành..." Tô Cẩm Nhi c.ắ.n môi , ánh mắt chút do dự.
Bỗng nhiên lấy hết dũng khí, "Kỳ thật lúc đó hề đùa, ..." "Cẩm Nhi, luôn xem ngươi như ." Phó Lan Hành Tô Cẩm Nhi sắp điều gì, nhưng tuổi tác hai bọn họ cách xa .
Hơn nữa, từng dành tình cảm ưu ái cho Cố Vãn Nguyệt, mối quan hệ giữa họ thực sự quá phức tạp.
Nếu thực sự thêm tầng quan hệ , về còn mà chung sống.
Chính vì nàng sắp gì, nên mới kịp thời cắt ngang.
"Đáng tiếc , nếu ngươi chê, về ngươi hãy xưng hô ." "Ngươi cái gì?" Tô Cẩm Nhi như dội một chậu nước lạnh từ đầu xuống, khẽ run, nàng mở to mắt, dám tin Phó Lan Hành lưng ngựa.
"Mới , ngươi rõ ràng liều nhảy xuống cứu ." Lần ở Nhật Bất Lạc Thành, nàng uống một chút rượu, thần trí tỉnh táo, mạo thổ lộ tâm tư với Phó Lan Hành.
Chỉ là khi xong, nàng tỉnh rượu.
Không đợi đối phương đáp án, Tô Cẩm Nhi liền cuống quýt chạy trốn, trở về Thạch Hàn Thôn.
Trên đường, nàng tự trách thực sự quá lỗ mãng, tại chỉ uống một chút rượu đem những lời giấu trong lòng ?
nàng chuyển ý nghĩ đến những ngày hai sớm chiều ở chung tại Nhật Bất Lạc Thành, trong lòng ôm một tia hy vọng.