"Mau dậy ." Cố Vãn Nguyệt nheo đôi mắt tươi , đối với đứa bé yêu thương gấp bội.
Nàng nhớ rõ, Vệ Thành đứa bé đầu tiên thế nhưng là rồng phượng trong loài .
"Phu nhân, thi châm cho ngươi." Cố Vãn Nguyệt giải thích với Khương Dung, m.a.n.g t.h.a.i là tuyệt đối thể dùng thuốc.
"Phiền phức Tô phu nhân." Khương Dung yếu ớt gật gật đầu, Cố Vãn Nguyệt trong mắt mang theo ý , "Ta gặp phu nhân." "Phu nhân cứu phu quân , phu quân từng ngài đối với đại ân, tương lai nhất định hảo hảo báo đáp." Vợ chồng Khương Dung đều là những thuần lương, nếu trong nguyên thư, Mộ Dung Dụ tâm địa quá mức ác độc, hại Vệ gia cả nhà.
Nếu , Vệ Thành tuyệt đối sẽ ruồng bỏ nàng.
Một châm một châm đ.â.m xuống, Khương Dung dần dần cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, nhanh ngủ say.
"Suỵt." Gặp Vệ mẫu chuyện, Cố Vãn Nguyệt đưa một thủ thế im lặng.
Đem đưa bên ngoài, "Khương Dung thể suy yếu, để nàng hảo hảo ngủ một giấc ." Vệ mẫu đối với y thuật của Cố Vãn Nguyệt còn sự nhận rõ ràng, là yên lòng.
"Con dâu , nàng thật chuyện gì ?" "Hảo hảo tĩnh dưỡng là ." Cố Vãn Nguyệt nhà do Vệ mẫu chủ, bèn lấy một tấm khế nhà cùng một chiếc chìa khóa đưa cho nàng.
"Đây là sân nhỏ đặt mua cho các ngươi, mặc dù nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, đủ cho một nhà các ngươi ở." "Mấy ngày nay hết để Khương Dung ở trong phủ, đợi nàng thể chữa trị khỏi, các ngươi sẽ cùng chuyển đến căn viện ." Sở dĩ hiện tại liền đưa khế nhà cho Vệ mẫu, là để Vệ mẫu tiện đường sân nhỏ đặt mua đồ vật.
"Cái , đây là đưa cho chúng ?" Vệ mẫu lúc thụ sủng nhược kinh, mặt đều đến nhăn .
"Cố nương tử, các ngươi thật đúng là , bậc nhất! Lúc Vệ Thành đưa chúng từ Kinh Thành tới đây, còn tưởng là điên, hắc hắc, hóa là kiến thức nông cạn." Vệ mẫu bỏ giày , cẩn thận từng li từng tí giấu tấm khế nhà ở đáy giày.
"Vậy chúng , chuyện gì cứ tìm hạ nhân gọi ." Cố Vãn Nguyệt cũng xem thường tác phong của Vệ mẫu, ngược vẫn bội phục nàng.
Một quả phụ nông thôn, thể nuôi lớn Vệ Thành còn đưa học đường, hề dễ dàng.
Hai nhanh trở chính viện bên , chén mát lạnh trong tay, Cố Vãn Nguyệt nghĩ đến trong phủ thiếu hạ nhân, chỉ thấy Sở Phong chạy chậm tiến .
"Phu nhân, chủ tử, một nhà ba miệng ở chỗ lưu dân đáp tạ ngài." "Đã chờ ở ngoài cửa." "Để bọn ." Cố Vãn Nguyệt ăn một miếng xanh lạnh, ngày đó nàng cũng chỉ tiện tay cứu, ngờ bọn vẫn đặc biệt đến cửa cảm tạ.
Sở Phong nhanh liền dẫn .
"Bái kiến phu nhân, bái kiến lão gia!" Vợ chồng tiến liền lôi kéo hài t.ử quỳ xuống, dập đầu phanh phanh phanh với Cố Vãn Nguyệt.
Cố Vãn Nguyệt đều hành động cho ngại ngùng.
"Đây là gì, mau dậy ." "Phu nhân lão gia, các ngươi cứ để chúng dập xong cái đầu , nếu là các ngươi tay cứu, còn mời đại phu xem bệnh cho chúng , bây giờ chúng chừng đều thiêu c.h.ế.t." phụ nhân lau nước mắt, dập đầu với Cố Vãn Nguyệt.
"Mạng của ba vợ chồng chúng , đều là của phu nhân." Nàng từ phía lấy một cái hộp đựng thức ăn, "Nhanh, Kiều Đậu đem bánh ngọt giao cho phu nhân." Kiều Đậu vội vàng hai tay nhấc lên hộp cơm, nâng đến mặt Cố Vãn Nguyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/356.html.]
"Phu nhân lão gia, đây là đồ ăn quê hương do cùng cha tự tay cho các ngươi."
Phụ nhân ngượng ngùng , "Chúng , gia cảnh nghèo túng, thứ gì quý giá, chỉ tay nghề nấu nướng là thể dùng . Xin phu nhân đừng chê bai, đây đều là chút món ăn hàng ngày."
Cố Vãn Nguyệt liền nhanh chóng mở hộp cơm , mùi thức ăn xộc thẳng mũi, chỉ thấy bên trong đặt món cá kho và thịt kho tàu, cùng với hai đĩa rau xanh.
lúc nàng cảm thấy đói bụng, ngửi mùi thơm liền lập tức thèm nhỏ dãi.
Sau khi xác định trong thức ăn độc, nàng nếm thử một miếng, vị ngon khiến mắt nàng híp .
"Ngon!"
Cố Vãn Nguyệt hề khách khí, thịt kho tàu thật sự ngon.
"Hai ngươi đây là đầu bếp , đồ ăn ngon đến ?"
Phụ nhân xoa xoa tay, "Trước khi chúng chạy nạn, chúng từng đồ ăn trong một quán tửu lầu."
Cố Vãn Nguyệt ăn thêm mấy miếng, trong lòng nổi lên một ý nghĩ.
Nàng nghĩ đến trong phủ vặn đầu bếp, là giữ hai vợ chồng đồ ăn trong phủ.
Chillllllll girl !
Chỉ là việc trong phủ nàng, đương nhiên là ký khế ước bán , nếu nàng cũng yên lòng. Chỉ hai vợ chồng bằng lòng .
Cố Vãn Nguyệt liền bày tỏ ý định của cho bọn họ .
Hai vợ chồng xong, gần như hề do dự, "Phu nhân và lão gia ân cứu mạng với chúng , chúng nguyện ý ở trong phủ."
Kỳ thật, nếu Cố Vãn Nguyệt cưu mang bọn , bọn họ cũng tìm việc để lụng.
"Vậy các ngươi trở về dọn dẹp một chút, mang đồ vật đến Cố phủ ."
Cố Vãn Nguyệt trao đổi ánh mắt với Sở Phong, Sở Phong liền dẫn ba xuống để ký văn tự bán , đồng thời sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.
"Tướng công, dùng bữa thôi."
Tìm một đầu bếp giỏi, về cần lo lắng mỗi bữa ăn gì nữa, Cố Vãn Nguyệt tâm trạng .
Sau đó trôi qua mấy ngày, sức khỏe của Khương Dung cũng hồi phục kha khá.
Nàng là trung thực, tiếp tục ở thêm nữa, liền để Vệ Mẫu dẫn nàng đến căn sân nhỏ mà Cố Vãn Nguyệt sắp xếp cho bọn họ.