Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - 387

Cập nhật lúc: 2025-11-24 01:42:51
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V8xsrupF2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh Liên hai hốc mắt đỏ hoe, "Phu nhân tính tình cao khiết, tâm địa thiện lương, tự nhiên là nữ t.ử đáng yêu thương nhất đời ."

Nàng hít một thật sâu, "Huống chi tình cảm là loại chuyện như , cớ giá trị đáng giá? Yêu thì cứ yêu, nếu thật sự so đo, thì là tình yêu chân thật."

" , đó." Vân Mạc từng nghĩ, tâm tư của thể đạt sự đồng cảm với một tiểu nha .

"Công t.ử nên chăm sóc chính ." Thanh Liên khẽ , "Sao uống nhiều rượu đến ? Ngài nên giữ gìn sức khỏe mới ."

Vân Mạc là dòng độc đinh của Vân gia, từ nhỏ thể , quanh năm dựa chén thuốc, chịu nổi kiểu uống như thế ?

Chillllllll girl !

"Chỉ cần nàng mạnh khỏe, liền mạnh khỏe."

Vân Mạc lẩm bẩm .

"Nàng kiến thiết Ninh Cổ Tháp, sẽ dốc hết lực, trợ giúp nàng thành, thành giấc mộng."

Vân Mạc xong thì đổ vật xuống giường, quả thực ngủ mê man .

Thanh Liên thở dài một , giúp đắp chăn, lặng lẽ lui ngoài.

Lại đến bên , Phó Lan Hành mấy ngày điều trị cuối cùng cũng lui cơn sốt nhẹ, các triệu chứng phát đó vốn Cố Vãn Nguyệt điều trị, về Quỷ y tự thi châm và xem bệnh, chỉ chữa khỏi dịch chuột, mà ngay cả những căn bệnh cũ năm xưa cũng đều quét sạch, thể là nhân họa đắc phúc.

"Quỷ y những ngày , mỗi ngày đều thi châm cho ngươi, đây là đãi ngộ mà ngay cả Hoàng đế cũng ." Tô Cẩm Nhi tủm tỉm .

"Bên ngoài hình như mặt trời."

Phó Lan Hành thấy thể hơn, liền ngoài hoạt động một chút.

Tô Cẩm Nhi vội vàng khuyên ngăn, "Đại tẩu , bệnh của ngươi , nhưng còn cách ly thêm bảy ngày nữa."

"Thân thể còn bệnh tật gì, vả còn nhiều công văn đang chờ để xử lý."

"Thân thể tâm bệnh, nhưng vẫn còn là nguồn truyền nhiễm, nếu cách ly, thể sẽ lây cho khác."

Tô Cẩm Nhi rằng khuyên một cách thông thường sẽ tác dụng, khuyên đừng ảnh hưởng đến khác mới hữu ích.

Phó Lan Hành sẽ lây cho khác, quả nhiên liền thôi ý định, chỉ là nhớ tới còn nhiều chuyện đang tồn đọng, cũng cảm thấy chút dễ chịu.

"Không bằng bảo mang công văn của ngươi đến, ở trong sân cho ngươi , ngươi cho xử lý như thế nào, sẽ ."

Nàng chút lo lắng Phó Lan Hành sẽ từ chối, nhưng nhà nàng chỉ do dự một lát, liền gật đầu ,

"Vậy ngươi chuẩn một chén , công văn nhiều, đừng để khát."

Vậy là, đồng ý.

Một trái tim của Tô Cẩm Nhi đập thình thịch, Phó Lan Hành mặc dù rõ, nhưng nàng cảm thấy điều gì đó khác biệt.

"Ta ngay đây, ngay đây!"

Tiểu nha đầu dang tay vung móng, vô cùng cao hứng.

"Đại quốc sư, của Lão Tô gia sắp xếp xong xuôi." Khương Đức Chí mồ hôi lạnh chảy ròng ròng , "Hoàng thượng chúng lưu ở Mẫu Đan Giang quá lâu, cần tốc chiến tốc thắng."

"Tốc chiến tốc thắng ư, với 50.000 binh mã , Tô Cảnh Hành t.h.u.ố.c nổ, ngươi bảo lấy gì mà tốc chiến tốc thắng?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/387.html.]

Đào Nhi thúc giục đến nỗi trong lòng phiền não, mắng Khương Đức Chí một trận cẩu huyết lâm đầu.

Khương Đức Chí cũng cảm thấy ủy khuất, trêu chọc ai ghẹo ai, một mặt chịu đựng Đào Nhi giận mắng, một mặt Hoàng thượng mắng.

"Lương thảo, đủ..."

Sau khi hoàng thất tư khố trộm, Hoàng đế bắt đầu tham ô quốc khố, trong quốc khố vốn dĩ nhiều tiền bạc, rút quân lương càng ít .

Đào Nhi hao tổn ở đây thì cũng , nhưng Khương Đức Chí chưởng quản tam quân hao tổn nổi.

"Không lương thì ăn cứt!"

Đào Nhi giận dữ gào lên hai câu, đầu ngón tay run rẩy, đáng c.h.ế.t, đ.á.n.h chiến nàng ?

"Cút ."

Khương Đức Chí gọi lui xuống, trong đầu vẫn còn văng vẳng câu " ăn cứt" của Đào Nhi.

Ăn cứt? Hắn dựa cái gì mà ăn phân chứ, dù cũng là một Đại tướng quân.

"Việc hạ độc thất bại, dùng Thiên Ngu để g.i.ế.c bọn cũng thất bại." Đào Nhi giận đến mức ngón tay run rẩy.

"Đồ vô dụng, tất cả đều là một đám phế vật."

Nàng tài nào hiểu nổi, nàng g.i.ế.c c.h.ế.t một như Cố Vãn Nguyệt, tại khó khăn đến mức .

Trước đó, Đào Nhi cho chuyện khôi phục kịch bản ban đầu, dù đây là cuốn sách do nàng , nàng hài lòng với kết cục mà nàng sắp đặt.

Thế nên nàng giúp đỡ Mộ Dung Dụ, nhưng Mộ Dung Dụ phản bội nàng.

Cú đá đó đau đớn bao, nàng đá xuống vách núi, Đào Nhi giờ phút vẫn thể cảm nhận cơn đau buốt tận tim gan đó.

Bởi nàng cảm thấy Mộ Dung Dụ đáng như , nhưng nàng càng hận Cố Vãn Nguyệt hơn.

"Tiểu nhân vô dụng, thể lừa Cố Vãn Nguyệt ." Nhiễm Đình quỳ gối bên cạnh Đào Nhi, hai tay đặt mặt giày của nàng, thấp hèn nịnh nọt.

"Việc cũng trách ngươi, nàng khó đối phó."

Thiên Ngu và Phó Yên Nhiên đều thua trong tay nàng , giờ đây Nhiễm Đình thất bại, tự nhiên trở nên dễ thông cảm hơn.

Đào Nhi cầm một ly chầm chậm uống, xem xét tin tức mà thuộc hạ thu thập về từ Ninh Cổ Tháp.

Xây đường xi măng, khai thác mỏ núi, chế tạo t.h.u.ố.c nổ...

Ánh mắt của nàng càng xem càng ngưng trọng, đây đều là những thứ chỉ ở thời hiện đại, bất kể nàng xuyên , bên cạnh nàng xuyên , cũng thể để nàng tiếp tục tồn tại.

May mắn , nàng giữ một nước cờ, sớm phái bắt những trong gia đình của Lão Tô.

Chỉ cần tận dụng những đó, đủ để Tô Cảnh Hành và Cố Vãn Nguyệt chịu khổ sở một phen.

Đào Nhi chậm rãi suy tư, càng nghĩ càng cảm thấy đầu óc đau nhức.

Nhiễm Đình dịu dàng , "Đại quốc sư thoải mái , là tiểu nhân đàn tấu một khúc nhạc để Đại quốc sư thư giãn tinh thần?"

"Khúc nhạc của ngươi..." Đào Nhi cảnh giác .

 

Loading...