Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - 395

Cập nhật lúc: 2025-11-24 01:48:37
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8AOfcKq4r4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Đại quốc sư, chớ vội vàng, nhất định sẽ thành công thôi." Nhiễm Đình bên cạnh, nhẹ nhàng khuấy động dây đàn.

Nghe tiếng đàn , tinh thần của Đào Nhi cũng thả lỏng ít.

"Đại quốc sư, Hoàng thượng gửi thư thúc giục , rốt cuộc chúng khi nào mới tiến đ.á.n.h Ninh Cổ Tháp đây?" Khương Đức Chí lo lắng bước tới, Đào Nhi vẫn còn đang ca hát, trong lòng một mảnh lo lắng thôi.

Từ khi đại quân đến Mẫu Đan Giang, theo mệnh lệnh của Đào Nhi, trì hoãn tiến hơn một tháng.

Thế nhưng, kế hoạch của Đào Nhi vẫn chút tiến triển nào, thấy tháp quan sát đối diện Mẫu Đan Giang thành.

"Thúc cái gì mà thúc." Thần sắc Đào Nhi vui.

"Không hạ quan thúc, nhưng lương thảo nữa …" Khương Đức Chí im lặng, từ khi quốc khố trộm, Hoàng thượng bắt đầu tham ô ngân quỹ, thêm gần đây thiên tai liên miên, quốc khố sớm chẳng còn gì.

Lần cấp lương bổng cho đại quân của bọn , tối đa cũng chỉ chống đỡ hai tháng, lương thảo sắp cạn kiệt .

"Không lương thì tự , đến phiền bản tọa gì?" Giọng điệu Đào Nhi càng thêm cáu kỉnh, cái Khương Đức Chí đúng là một kẻ phế vật, chút chuyện nhỏ mọn cũng chạy đến quấy rầy nàng, chẳng lẽ thấy nàng hiện tại đang phiền muộn ?

Chillllllll girl !

"Hạ quan lấy a, Đại quốc sư, ngài xem nếu còn kém là bao, chúng bằng tiến công một đợt, nhanh chiến nhanh quyết?" Sắc mặt Khương Đức Chí nhăn nhó.

Khí hậu Mẫu Đan Giang khắc nghiệt, xa thể so với kinh thành, đợi ở nơi một tháng, mắc chứng thấp khớp .

"Lương thảo một khi hết sạch, chúng còn khai chiến, sĩ khí tam quân sẽ còn." Ý của Khương Đức Chí là, Ninh Cổ Tháp hiện tại tuy nhiều, nhưng căn bản đều là lưu dân, tinh binh cường tướng hầu như .

nơi vốn là vùng đất cằn cỗi, là tội phạm lưu đày thì cũng là dân nghèo, tiền thao luyện tướng sĩ?

Tướng sĩ trấn thủ biên phòng Nhật Bất Lạc Thành cũng đủ 10. 000, mà những tướng sĩ thể điều .

Không bằng nhân cơ hội đ.á.n.h tới, đ.á.n.h cho bọn trở tay kịp.

Tô Cảnh Hành , dậy, còn c.h.ế.t , Khương Đức Chí chỉ mong sớm một chút g.i.ế.c .

"Đại quốc sư, thật sự thể kéo dài thêm nữa." Đào Nhi Khương Đức Chí thúc giục đến mức tức giận phun trào, "Ngươi cái gì?" Trong tay Cố Vãn Nguyệt t.h.u.ố.c nổ, dầu hỏa, chừng còn vũ khí khác, là dễ dàng như thể đối phó ?

Nàng dù hiểu việc đ.á.n.h trận, nhưng cũng cái thứ đồ chơi nhiều thể thắng.

Khương Đức Chí khi lên đại tướng quân, từng khác rống giận như , khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên, đáy mắt lộ một tia hận ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/395.html.]

Đào Nhi vẫn đang chờ đợi kết quả từ phía Ninh Cổ Tháp, căn bản để ý Khương Đức Chí đang suy nghĩ gì, thấy vẫn còn ở bên cạnh, nàng nóng nảy , "Còn mau xuống?!" "...Vâng." Khương Đức Chí giận đùng đùng ngoài.

"Phiền c.h.ế.t , một ai hữu dụng." Đào Nhi tức giận đến mức ném chén rượu xuống đất, Cố Vãn Nguyệt liên tiếp hỏng kế hoạch của nàng, nàng thể hận, thế nhưng, hận đến mấy cũng chẳng đối phương.

"Đại quốc sư đừng nổi nóng, để tiểu nhân đàn tấu cho ngài một khúc." Nhiễm Đình gảy dây đàn, tiếng cầm âm dịu dàng trôi chảy.

Đừng tiếng đàn của thật sự thần kỳ, Đào Nhi chỉ một lúc, liền cảm thấy tinh thần thả lỏng ít, chỉ chốc lát liền ngủ say.

Lúc Cố Vãn Nguyệt cùng Tô Cảnh Hành mới lái máy bay trực thăng bay đến phía quân trướng, Cố Vãn Nguyệt ném cho Tô Cảnh Hành một chiếc kính viễn vọng, bảo tìm xem lương thảo của đại quân đặt ở nơi nào.

"Ở phía doanh trướng, biên giới phía tây bắc." Tô Cảnh Hành đ.á.n.h trận lâu trong quân, hiểu rõ lương thảo nên đặt ở phương vị nào, chẳng bao lâu tìm nơi để đặt lương thảo.

"Đi, chúng hiện tại liền qua." Cố Vãn Nguyệt đáp máy bay trực thăng xuống bãi đất trống, đó dẫn theo Tô Cảnh Hành thoắt cái gần nơi lương thảo.

Nàng vung tay lên, trực tiếp thu sạch lương thảo của Đào Nhi.

Ngay đó, hai đ.á.n.h ngất hai tên lính tuần tra, y phục của bọn họ, lặng yên một tiếng động trộn hàng ngũ binh sĩ.

"Quân trướng của Đào Nhi ở nơi nào?" Cố Vãn Nguyệt chớp mắt với Tô Cảnh Hành, hai dùng khẩu ngữ trao đổi.

"Phía ." Tô Cảnh Hành chỉ về một hướng.

Đào Nhi là Đại quốc sư, quân trướng của nàng chắc chắn là chỗ nhất, bọn họ cứ hướng về phía đại quân mà tìm kiếm là .

Hai theo đội tuần tra một đoạn thời gian, hệ thống của Cố Vãn Nguyệt quét xong địa đồ quân trướng, truyền lên màn hình lớn.

"Đi, chúng phía đông." Cố Vãn Nguyệt kéo tay Tô Cảnh Hành, tách khỏi đội tuần tra, nghênh ngang thẳng qua trong quân trướng.

Hai mặc y phục lính tuần tra, thêm sắc trời tối, nên căn bản gây bất kỳ sự nghi ngờ nào từ những khác.

Bất tri bất giác, hai đến bên ngoài một đại quân trướng tráng lệ.

Có thể thấy bên trong truyền từng đợt tiếng đàn du dương.

Tô Cảnh Hành tiến lên một bước, đ.â.m thủng một lỗ để .

Chỉ thấy trong quân trướng, Nhiễm Đình đang đ.á.n.h đàn, còn Đào Nhi thì tựa lưng chiếc giường da hổ, nhắm mắt dưỡng thần.

 

Loading...