Mấy gã đàn ông rạp giường , khóe miệng còn lưu nước bọt, tuổi tác đồng nhất, trẻ già.
Điểm chung duy nhất, là bọn họ đều nổi lên những nốt mẩn đỏ to nhỏ, cùng với các nốt bóng nước.
Cuộc hoan ái kịch liệt đêm qua khiến ít bóng nước vỡ , dịch thấm ướt, khiến Khương Đức Chí hoảng sợ lùi nửa bước.
"Hoa... Hoa Liễu bệnh!"
Căn bệnh từng mắc, nhưng một bạn của từng nhiễm.
Người bạn đó thường lui tới chốn yên hoa liễu hạng, khi mắc bệnh , các bóng nước màu đỏ bắt đầu lở loét, thối rữa.
Toàn ngứa ngáy khó chịu.
Chưa đầy nửa năm, đó qua đời.
Qua cơn kinh hãi, Khương Đức Chí cảm thấy vui sướng, vỗ tay tán thưởng.
"Đại quốc sư, ngươi đây là trúng kế của ai ?"
Ngữ khí của đầy vẻ đắc ý, "Ôi chao, mạt tướng ngày thường khuyên ngài, sống nên tích đức, đừng nên gây thù chuốc oán quá nhiều."
Khương Đức Chí châm chọc, "Giờ thì , ám toán, ngươi xem, trong quân trướng lớn như , ai ám toán ngài đây?"
Hắn dẹp bỏ ý định chinh phục Đào Nhi.
Một nữ nhân mắc bệnh Hoa Liễu, dám dính .
"Theo thấy, nữ nhân nên ngoài lo chuyện công việc."
Có lẽ là thấy t.h.ả.m trạng của Đào Nhi, Khương Đức Chí càng lúc càng buông thả, kiêng nể gì.
"Ngươi xem, nếu ngươi lời sớm hơn, thì mấy, đến nỗi luân lạc đến kết cục , chậc chậc chậc."
"A!"
Đào Nhi đột nhiên bật dậy khỏi giường, đôi mắt đỏ ngầu trừng thẳng khuôn mặt đang chế giễu của Khương Đức Chí, ngay đó nàng phát cuồng lao tới, một thanh chủy thủ hung hăng đ.â.m bụng của Khương Đức Chí.
"Chưa tới lượt một tên pháo hôi như ngươi tới ."
Nàng dữ tợn, tựa như ác quỷ bò từ Địa Ngục, trừng mắt Khương Đức Chí.
"Ngươi tính là cái thá gì?"
Đào Nhi từng chữ, rõ ràng.
"Ngươi, ngươi……"
Khương Đức Chí ngờ Đào Nhi đột nhiên tay với , đau đớn, vội vàng nắm lấy chủy thủ, chạy vọt sang một bên.
Chillllllll girl !
May mắn là võ công, còn Đào Nhi do kiệt sức nên đ.â.m trúng chỗ hiểm.
"Người , cứu mạng, cứu mạng!"
Khương Đức Chí dọa sợ, dám trào phúng Đào Nhi nữa, vội vã chạy ngoài.
Trong khi đó, Đào Nhi , cầm lấy chủy thủ, từng bước một đến giường.
Nàng dùng một nhát đao, kết liễu bộ mấy tên ăn mày .
Máu tươi b.ắ.n tung tóe lên và mặt nàng, ngoài doanh trướng, Cố Vãn Nguyệt cùng Tô Cảnh Hành chứng kiến cảnh tượng liền nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/399.html.]
"Nơi sợ là nên ở lâu, chúng về Tàng Cổ Tháp ."
Hai lập tức lách rời .
"Người , !"
Đào Nhi gào lên thê lương, g.i.ế.c ba tên ăn mày vẫn đủ, nàng lệnh cho binh mang bọn họ xẻ thịt.
Bỗng nhiên, một tên lính quèn chạy từ ngoài cửa, "Đại quốc sư, xong , xảy chuyện lớn.
Kho lương của đại quân, bốc cháy!"
"Cái gì?"
Đào Nhi hai chân mềm nhũn, nàng ban đầu tin, ngay đó lập tức .
"Đưa xem!"
Đi ngoài đầu doanh trướng, chỉ thấy hướng kho lương, lửa cháy ngút trời, khói đen dày đặc, ngọn lửa gần như cuộn lên tới tận mây.
"Kho lương cháy, chúng xong , xong ……"
Bốn phía vang lên tiếng kêu la kinh hãi của binh sĩ.
Đầu óc Đào Nhi cuối cùng cũng tỉnh táo , mấy tên ăn mày ngày hôm qua, kho lương bốc hỏa ngày hôm nay, vốn dĩ đây là âm mưu nàng sắp đặt, nhưng giờ phản phệ xảy nàng.
"Là Cố Vãn Nguyệt, nàng hại !"
Đào Nhi xung quanh, nàng chắc chắn rằng lúc Cố Vãn Nguyệt cùng Tô Cảnh Hành đang ẩn trong đại quân!
"Có ai , phong tỏa các lối !"
Đào Nhi nhắm nghiền hai mắt.
Nàng hủy hoại, thì cũng hủy luôn công bằng mới của Cố Vãn Nguyệt.
"Hệ thống, g.i.ế.c Cố Vãn Nguyệt, hối đoái một thứ cuối cùng…… bằng sinh mệnh của !"
Ngoài đại quân một dặm, Lục Kinh ném mười hai bình giải d.ư.ợ.c từ trong tay.
"Ăn giải d.ư.ợ.c , , đừng để gia thấy các ngươi."
Vừa phóng hỏa đốt kho lương xong, mấy nhao nhao nhặt lấy giải d.ư.ợ.c đất, sốt ruột hoảng hốt rót cổ họng.
Thẳng đến khi cảm giác giải d.ư.ợ.c bụng, từng mới vội vàng dập đầu, "Đại nhân yên tâm, lũ tiểu nhân nhất định sẽ biến mất sạch sẽ." "Đi thôi." Đều là vì trướng, việc cho khác, Lục Kinh cũng lười khó bọn .
"Đa tạ đại nhân." Mấy dập đầu xong với Lục Kinh, cũng đầu , bước nhanh rời .
Không lâu , Cố Vãn Nguyệt và Tô Cảnh Hành phi mà đến.
"Triệu tập Nguyệt Ảnh Vệ, chúng về Ninh Cổ Tháp ." Cố Vãn Nguyệt trong lòng chút bất an, nàng luôn cảm thấy Đào Nhi gây sự.
Lục Kinh gật đầu, "Thuộc hạ mới triệu tập bọn trở về ." Mấy một đường thúc ngựa đến bờ sông, dự định thuyền vượt qua Mẫu Đan Giang.
Phía chợt phóng tới một loạt mưa tên.
"Cố Vãn Nguyệt, quả nhiên là ngươi, ngươi chạy thoát!" Sau lưng, Đào Nhi dẫn theo một nhóm lớn đuổi theo.
Bọn mà tới nhanh như , Cố Vãn Nguyệt chút kinh ngạc, nhanh ý thức đám đều võ công cao cường.
"Lục Kinh, ngươi hộ tống Công Tôn Tình ." Cố Vãn Nguyệt quyết định thật nhanh, lúc Đào Nhi cho nàng cảm giác thật đơn giản.
Chính diện đối đầu, bọn thể sẽ gặp nguy hiểm.