Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - 425

Cập nhật lúc: 2025-11-24 05:39:56
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8AOfcKq4r4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tô Cảnh Hành ôm Cố Vãn Nguyệt, dịu dàng :

"Trong tay chúng hiện tại tuy dầu hỏa cùng t.h.u.ố.c nổ, nhưng binh lực vẫn còn quá đầy đủ. Nếu như tùy tiện cùng triều đình đ.á.n.h , dù cho thắng cũng chỉ là cục diện thắng hiểm, khả năng dẫn đến kết quả lưỡng bại câu thương." Một khi Đột Quyết thời điểm quy mô xâm lấn, mà hưởng lợi, thì khi đó thương tổn sẽ là bộ con dân Đại Tề.

Cố Vãn Nguyệt khẽ gật đầu: "Theo lời ngươi , lúc quả thật nên nóng vội, chúng cần chậm rãi mưu tính. Đã như , hết xem cẩu Hoàng Đế bên phái tới, rốt cuộc là gì?" "Được." Tô Cảnh Hành sờ lên đầu Cố Vãn Nguyệt. Cẩu Hoàng Đế nếu thể khôi phục vị trí vương gia cho , giao Ninh Cổ Tháp cho chưởng quản cũng là một chuyện .

Trước đây bọn đều mượn Lý Thần An để chưởng quản Ninh Cổ Tháp. Hiện tại nếu Ninh Cổ Tháp thể rơi tay bọn họ, do trực tiếp chưởng quản, dĩ nhiên sẽ dễ dàng hơn ít.

" , t.ử Khanh thương thế thế nào?" Sau khi bận việc, Tô Cảnh Hành khỏi quan tâm đến thương thế của .

Hai ngày nay đều đến thiên viện thăm đối phương, quan tâm, chỉ là lo lắng trông thấy bộ dáng c.h.ế.t chóc của , sẽ nhịn nổi tức giận.

"Vết thương thì hơn nhiều . Ban đầu cũng là thương thế thương gân động cốt, khi bôi t.h.u.ố.c và châm cứu cơ bản định, đó chỉ cần chờ thời gian từ từ điều dưỡng." Cố Vãn Nguyệt trầm mặc một chút:

"Tuy nhiên ngoại thương là chuyện nhỏ, thấy trong lòng mới là thực sự đau khổ. Chuyện của , ngươi cũng …" Tô Cảnh Hành nhíu mày: "Việc và ngươi thể quản . Nếu thật sự là một nam t.ử hán, thì nên trực tiếp cho cô gái tâm ý của . Nếu dám , thì việc hiện nay c.h.ế.t sống cũng là đáng đời, ai bảo chính kìm nén chứ." Cố Vãn Nguyệt thấy lời , nhịn bật . Mặc dù lời vẻ thô bạo và đơn giản, nhưng hợp với ý nàng. Nàng ghét nhất là miệng lưỡi.

Trong nguyên tác, cũng chính vì Tô t.ử Khanh chịu mở lời, nên giữa và Miệt Thanh Uyển mới nhiều hiểu lầm, cuối cùng bỏ lỡ thật sâu, dẫn đến sinh ly t.ử biệt.

Mãi đến khi Miệt Thanh Uyển c.h.ế.t, đối phương mới hối hận, nhưng lúc đó quá muộn. Dù c.h.ế.t thể sống , dù mộ phần một ngàn , một vạn , đối phương cũng thấy.

Hai vợ chồng đều cảm thấy cách nào với chuyện , cũng cho rằng nên để tự bọn xử lý, dứt khoát tạm thời gác .

Ngược là Dương Thị cùng mấy đứa trẻ, nhắc đến chuyện nuôi lợn. Mấy ngày , bọn họ xem trại nuôi heo gần đó, cảm thấy thể sớm mở trại nuôi heo, cứ mang theo là pháp.

Chillllllll girl !

Cố Vãn Nguyệt cũng tìm chút việc cho bà bà , dứt khoát liền từ trong gian lấy hai mươi đầu con lợn nhỏ. Những con lợn nhỏ đều là chất lượng , giống với loại mua ở bên ngoài.

Nàng cố ý giả vờ những heo con là mua từ bên ngoài về, cho giao cho Dương Thị.

Dương Thị trong thời gian xem ít sách về chăn heo, đối với việc chăn heo cũng coi như chút kinh nghiệm. Trông thấy những con heo con cường tráng , mặt nàng lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

"Cảnh Hành , những con heo con ngươi lấy từ ? Từng con đều là giống cả.

Ta còn đang lo tìm heo con, ngờ ngươi lo liệu xong chuyện ." Dương Thị đến tít mắt. Nàng quả thực tu luyện phúc khí gì, con dâu như , nàng xử lý việc.

Nàng nuôi lợn, nàng dâu lo xong heo con cho nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/425.html.]

Cố Vãn Nguyệt : "Những con heo giao cho , chăn heo thế nào là chuyện của ngài, con hiểu chăn heo." Mặc dù trong gian của nàng nhiều sách về chăn heo, nhưng ngay cả Cố Vãn Nguyệt cũng từng xem qua.

Cái gọi là thuật nghiệp chuyên môn, chuyện chuyên môn vẫn nên giao cho chuyên nghiệp .

"Yên tâm , con giúp đến bước , chuyện kế tiếp cứ giao cho chúng tự ." Dương Thị vô cùng cao hứng.

 

"Tiểu Trạm Trạm, tổ mẫu nuôi heo đây, cho ngươi heo sữa ." Dương Thị ôm Trạm Trạm hôn lấy hôn để, nàng nỡ Trạm Trạm, bởi việc chăn heo mang ý nghĩa là nàng sẽ quá nhiều thời gian để mang cháu.

"Ân?" Tiểu Trạm Trạm thấy heo sữa , đôi mắt tỏa sáng, bất quá tiểu t.ử thúi cùng cha một dạng muộn tao, biểu lộ mặt vẫn đổi.

"Cố Vãn Nguyệt, đợi khi trại nuôi heo mở cửa, ngươi chiếm sáu thành." Dương Thị bỗng nhiên , khiến Cố Vãn Nguyệt kinh ngạc ngoài ý .

"Mẹ, trại nuôi heo là của và cha , con thể phần?" Nàng cũng thiếu chút tiền từ trại nuôi heo , thực sự cần thiết.

"Việc quyết định, con cần để tâm." Ánh mắt Dương Thị kiên quyết.

Trước đó nàng bàn bạc cùng Tô Tĩnh, đợi khi trại nuôi heo kiếm tiền, sẽ chia thêm một nửa cho Cố Vãn Nguyệt.

Gia đình bọn họ thể như ngày hôm nay, đều là nhờ nàng dâu.

Thật sự tính, ân tình mà cả nhà bọn họ thiếu Cố Vãn Nguyệt, là cả đời cũng tính hết.

Hơn nữa Cố Vãn Nguyệt còn sinh cho Tô Cảnh Hành một tiểu t.ử mập mạp, nếu như Thái t.ử và Thái t.ử Phi còn sống, nhất định sẽ vô cùng vui mừng.

"Cố Vãn Nguyệt, đây là tấm lòng thành của chúng ." Dương Thị sợ Cố Vãn Nguyệt cự tuyệt, ánh mắt cầu xin nàng khiến nàng mềm lòng.

Cố Vãn Nguyệt bất đắc dĩ , "Tốt, con lời ." "Ai!" Dương Thị vui vẻ gật đầu, lôi kéo Tô Tĩnh, hai dự định xem trại heo ngoài thành.

Xác định vấn đề gì, liền đem heo con cùng một chỗ kéo đến trại heo.

"Lão gia, chúng thôi." "Ai." Tô Tĩnh về phía ánh mắt của Dương Thị, đều sắp bóp nước, thể thấy tình cảm vợ chồng hai trong thời gian .

"Cha , đường cẩn thận một chút." Tô Cảnh Hành nhận lấy Trạm Trạm, cùng Cố Vãn Nguyệt cùng một chỗ đưa bọn họ khỏi phủ, bây giờ trị an của Ngọc Thành , cũng lo lắng Nhị Lão sẽ gặp nguy hiểm.

 

Loading...