"Hắn gã sai vặt nha , tại cần ngươi đến chăm sóc?" Tô Cẩm Nhi là sảng khoái nên chuyện cũng sảng khoái, chọc cho nha nhà họ Bùi bên cạnh cũng còn lời nào để .
Miệt Thanh Uyển chần chờ một chút, "Hắn là vì mà thương, chăm sóc là điều nên ." "Nghe ngươi đính hôn cùng Bùi Huyền?" Cố Vãn Nguyệt hỏi thẳng vấn đề.
"Ân." Miệt Thanh Uyển nhẹ gật đầu, mặt vẻ gì là vui vẻ.
"Ngươi là bởi vì yêu thích , là bởi vì Bùi Huyền ngươi đỡ một kiếm?" Cố Vãn Nguyệt trầm giọng , "Ân cứu mạng, nhiều cách báo đáp, chỉ mỗi cách ." Sắc mặt nha nhà họ Bùi đổi, lặng lẽ lui ngoài.
Thần sắc Miệt Thanh Uyển chút đau khổ, "Ta……" "Đại tẩu sai, Thanh Uyển tỷ tỷ, suy nghĩ kỹ càng a." Tô Cẩm Nhi sốt ruột , ôi chao, nhị ca đáng thương của nàng!
Miệt Thanh Uyển c.ắ.n môi .
"Thanh Uyển?" Bùi Huyền bỗng nhiên từ bên ngoài tiến , quấn băng vải, gã sai vặt bên cạnh đỡ.
"Gặp qua Tô phu nhân, Phó phu nhân, hai vị quý khách đến chơi, tại hạ đặc biệt nghênh tiếp." Bùi Huyền híp mắt, chỉ là nụ thế nào cũng thấy chân thành.
"Thanh Uyển, ngươi mệt mỏi , họ giao cho đến chào hỏi ." Hắn kéo tay Miệt Thanh Uyển, Miệt Thanh Uyển chút tự nhiên, nhưng nghĩ tới điều gì đó, đẩy .
"Vãn Nguyệt tỷ, Cẩm Nhi, hai còn chuyện gì ?" "Chúng xin cáo từ ." Cố Vãn Nguyệt lôi kéo Tô Cẩm Nhi rời .
Đến xe ngựa, Tô Cẩm Nhi nhịn nhịn cả đoạn đường cuối cùng nhịn hỏi.
"Đại tẩu, kéo , còn hỏi rõ ràng mà."
"Có Bùi Huyền Tại ở đây, ngươi hỏi cũng vô dụng." Cố Vãn Nguyệt khẽ chạm trán nàng, nàng xem như , Miệt Thanh Uyển quả thực nỗi khó khăn chẳng thể tỏ bày.
"Bùi Huyền đến cũng quá nhanh, như thể đề phòng chúng hỏi điều gì đó ." Tô Cẩm Nhi chút phiền muộn.
"Ta luôn cảm thấy Thanh Uyển tỷ tỷ thật lòng ưa thích , cuộc hôn sự khẳng định vấn đề." Cố Vãn Nguyệt lái sang chuyện khác, "tửu lâu của ngươi thế nào ?" "Mấy ngày khai trương chẳng gặp khách gây rối , ngày mai định mở cửa , đặc biệt chọn một ngày lành tháng , chỉ mong tên khách thiếu tầm nào đến phá hỏng chuyện của !" Nhắc đến chuyện , Tô Cẩm Nhi thấy bực bội trong lòng, những vị khách đó hỏng bao đồ trang trí của nàng, đều là tiền bạc đó!
"Ngày mai sẽ bảo Nguyệt Ảnh Vệ đến Cẩm Lâu bảo tiêu cho ngươi một ngày." Cố Vãn Nguyệt vui vẻ cưng chiều nàng, Tô Cẩm Nhi thụ sủng mà kinh ngạc.
"Đại tẩu, ngươi đối với thật , sẽ chuẩn cả bàn thức ăn ngon khao các đại ca Nguyệt Ảnh Vệ!" Hai trò chuyện, Tô Cẩm Nhi kéo chủ đề về.
"Ta thấy rõ hôn sự của Thanh Uyển tỷ tỷ hề đơn giản, nhất định rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ." Đôi mắt Cố Vãn Nguyệt sâu thẳm, lúc Thanh Liên dừng xe ngựa , cách rèm cửa thấp giọng , "Phu nhân, bên chỗ Mai t.ử xảy chút chuyện." Tô Cẩm Nhi khéo léo nhảy xuống xe ngựa, "Đại tẩu, tửu lâu của còn chút việc, xin phép ." "Trên đường cẩn thận một chút." Cố Vãn Nguyệt nhẩm tính thời gian Mai t.ử đến trang viên, cũng mấy ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/432.html.]
"Đã xảy chuyện gì?" "Họ là cầm một khoản tiền lớn, thu mua nàng." Cố Vãn Nguyệt nghi hoặc, Mai t.ử hiện tại đang quản lý trang viên, theo Hoa nông học trồng hoa, thu mua nàng để gì?
Nghe nàng vén rèm xe xuống, "Trước tiên về phủ, trang viên xem ." Vừa là lúc tuần sát trang viên.
"Đi." Xe ngựa chạy chầm chậm đường, con đường lớn lát bằng loại đất đá pha xi măng .
Cố Vãn Nguyệt trong xe ngựa, hề xóc nảy.
Xe ngựa đến cửa thành, lính canh cửa thấy đó là xe ngựa của Cố phủ, hai lời liền cho qua.
Rất nhanh đến trang viên.
Cố Vãn Nguyệt dặn dò, "Giữ khiêm tốn một chút, đừng để khác đến." "Vâng." Thanh Liên vội vàng lấy một chiếc mũ che mặt, đội lên cho Cố Vãn Nguyệt, đỡ tay nàng trong.
Khu đất vốn là ruộng đồng, liền kề với thôn trang phụ cận.
Sau khi Tô Cảnh Hành mua , tính cả Cố phủ, cùng tặng cho Cố Vãn Nguyệt.
Bây giờ ruộng đồng cải tạo một lượt, rắc lên phân bón hoa, trồng đầy hoa non.
"Phu nhân, ngài cuối cùng cũng đến." Trần Bà và Mai t.ử mồ hôi lạnh đầm đìa, đón Cố Vãn Nguyệt trong.
Hai đến sân nhỏ, liền vội vàng quỳ xuống.
"Làm gì , thấy trang viên các ngươi xử lý mà." Cố Vãn Nguyệt uống một ngụm nóng, nàng đại khái thể đoán ý nghĩ của hai .
Chillllllll girl !
"Phu nhân, đây là ngân phiếu đưa cho ." Mai t.ử liên tục ngừng từ trong n.g.ự.c móc một tấm ngân phiếu, "Người tìm đến , bảo giúp việc.
Ta nghĩ kỹ, chắc chắn là kẻ thù của phu nhân.
Thay vì để tìm khác, bằng giả vờ đồng ý, để dụ rắn khỏi hang." Nàng đưa ngân phiếu cho Cố Vãn Nguyệt, "Ta đồng ý , liền đưa cho tấm ngân phiếu , còn khi chuyện thành công, sẽ đưa cho gấp đôi." Cố Vãn Nguyệt nhận lấy xem qua, Hồng Chiêu thấy mệnh giá của ngân phiếu, nhịn , "Ngươi cầm ngân phiếu mà động lòng?" "Ngươi gì ?" Mai t.ử chút tức giận, "Phu nhân là ân nhân của chúng , chi trả cho chúng ăn ở, cho chúng công việc, thể vì hai mươi lượng mà phản bội phu nhân?" Hơn nữa, nàng ngốc.
Hai mươi lượng, ở trang viên việc một năm, tiền công kiếm thể lấy .
Hồng Chiêu ý chê trách Mai tử, chỉ là nàng giỏi ăn .
"Không ý tứ, chỉ là ngờ bỏ vốn liếng lớn như ."