Dương Thị vốn luôn ôn hòa, giờ phút cũng đưa thái độ của :
"Tô gia chúng chỉ duy nhất một con dâu trưởng, lòng của Thánh thượng chúng xin ghi nhận, nhưng đây là chồng, đồng ý cho Khương cô nương cửa!"
Ba chữ "Khương cô nương" Dương Thị nhấn mạnh, rõ ràng hề thừa nhận phận trắc phi của nàng.
"Ngươi, các ngươi......"
Mặt thái giám tái mét, đủ kiểu, mà vẫn kiên quyết đồng ý.
Thấy cửa là phủ binh, việc cưỡng ép đưa cũng thực tế.
"Chu công công."
Khương Vân Cẩm bỗng nhiên đến bên cạnh , lau nước mắt, "Cứ giằng co như cũng vô ích, bằng chúng khách sạn ở tạm, tính toán kỹ hơn."
Nàng tỏ là chịu đựng hết khuất nhục, Chu công công lúc đầu định mắng nàng vài câu vì vô dụng, câu dẫn Tô Cảnh Hành, nhưng cuối cùng vẫn đành lòng.
Chillllllll girl !
"Đi, khách sạn ở hai ngày ."
Chu công công lời hòa hoãn, "Vương gia, nếu ngài đổi ý, thể tùy thời cho chúng , chúng sẽ đưa Khương Trắc Phi đến."
Hắn cũng nghĩ cách, để Tô Cảnh Hành chấp nhận Khương Vân Cẩm, về giao nộp.
"Xin cứ tự nhiên."
Tô Cảnh Hành lạnh nhạt , bổ sung một câu, "Bản vương chỉ duy nhất chính phi, trắc phi."
"......" Được .
"Vương gia, vương phi, xin cáo từ ." Khương Vân Cẩm mắt đỏ hoe , thấy cả hai đều để ý đến , nàng lúng túng trở lên kiệu.
"Cái Khương Trắc Phi ......" Cố Vãn Nguyệt cảm thấy nàng bình thường lắm.
"Nương tử, là Khương Vân Cẩm, trắc phi." Tô Cảnh Hành đành bất đắc dĩ đính chính, cũng khác nhắc đến cứ tưởng rằng một trắc phi.
"Tốt , cảm thấy Khương Vân Cẩm , lẽ cũng tự nguyện đến đây." Cố Vãn Nguyệt nàng nhiều thôi, lời chọc cho Tô Cẩm Nhi thè lưỡi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/452.html.]
"Đại tẩu, quá thiện lương , nàng thế nhưng là tình địch của đó." " a Xoắn Nguyệt, nàng nếu đến, chẳng lẽ còn kề đao lên cổ nàng mà buộc nàng ư?" Dương Thị ấn tượng ban đầu khá mạnh, quá ưa thích Khương Vân Cẩm, lôi kéo tay Cố Vãn Nguyệt thở dài, "Cẩm Nhi đúng, quá thiện lương." "Phốc!" Cố Vãn Nguyệt bày tỏ, sống hai đời, đây là đầu tiên nàng thiện lương, cái của các ngươi mờ quá nhiều .
"Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương phi." Các quan viên chạy tới nhao nhao quỳ xuống, Lý Thần An kích động tiến lên, "Sư nương, cuối cùng cũng khổ tận cam lai , còn là phận phạm nhân lưu đày nữa." Ánh mắt Cố Vãn Nguyệt, tràn đầy tình cảm quyến luyến, chút nào cảm giác khó chịu vì cướp đất phong.
Những Lý gia đang quỳ phía , cảm xúc liền tương đối khó diễn tả a.
Ninh Cổ Tháp vốn dĩ họ Lý, sẽ đổi sang họ Tô.
"Sư nương yên tâm, sẽ trấn áp bọn ." Ánh mắt Lý Thần An lạnh lùng, khuôn mặt thiếu niên phảng phất sự vô tình của bậc thượng vị giả.
"Thần An, , Ninh Cổ Tháp sẽ trả cho ngươi." Cố Vãn Nguyệt sờ lên đầu , Hoàng đế rõ ràng thể ban địa phương khác cho Tô Cảnh Hành đất phong, nhưng cứ nhất định ban thưởng Ninh Cổ Tháp.
Trừ việc Ninh Cổ Tháp là một nơi đất đai cằn cỗi, cũng là vì cho Lý gia cùng bọn họ xảy nội đấu.
"Sư nương," Lý Thần An cúi đầu, kỳ thật mong rằng, Ninh Cổ Tháp sẽ thuộc về họ Cố.
"Mọi lên , tất cả cùng đến Phủ Nha, bản vương chuyện tuyên bố." Tô Cảnh Hành trầm giọng , khôi phục phận Vương gia, đương nhiên bắt đầu hành động.
"Nương tử, tối sẽ trở về với nàng." Tô Cảnh Hành vẻ mặt ôn nhu, Cố Vãn Nguyệt hôm nay nhất định nhiều chuyện bận rộn, mỉm gật đầu.
"Chàng cứ giúp đỡ, cần lo lắng cho ." "Ừm." Tô Cảnh Hành sải bước rời , nữ quyến của các quan viên khác nhao nhao lên chúc mừng.
"Vương phi, chúc mừng chúc mừng." " a, Vương phi thật sự là phúc lớn, một vị vị hôn phu như Vương gia." Cố Vãn Nguyệt các phu nhân vây quanh, nàng từng mỉm gật đầu chào hỏi, thấy càng ngày càng đông, nàng dứt khoát , "Đa tạ các vị phu nhân, mấy ngày nữa, sẽ tổ chức yến hội trong phủ, đến lúc đó sẽ phát mời đến các vị, mời cùng đến phủ ăn mừng." Mấy vị phu nhân , liền vội vàng gật đầu, vặn hôm nay các nàng cũng chuẩn quà mừng.
"Chúc mừng Vương phi, chúng sẽ đợi mời của Vương phi." Các nàng thầm nghĩ, trở về chuẩn quà mừng cẩn thận, hợp ý, hai vị chính là chủ nhân của Ninh Cổ Tháp.
Mọi nhao nhao rời , một nhà bình tĩnh, nên gì thì cái đó.
Vương vị là Hoàng đế ban thưởng, hề thèm.
"Tổ tông phù hộ, may mà chúng đối nghịch với Cảnh Hành." Khi tin tức truyền đến tai Kim Thị, nàng đang ghi danh nơi ở giữa những lưu dân, nước mắt chợt rơi xuống.
Là sự kích động.
"Triệt nhi, chúng còn là phạm nhân lưu đày nữa."
" a." Tâm tình Tô Triệt cũng hết sức kích động, cuối cùng cũng còn là phận phạm nhân lưu đày, là một thứ dân đàng hoàng.
"Mẹ, con thể trong thành nhận lời mời, những chỗ đó cũng sẽ dùng đến con." Trước đó bọn là phạm nhân lưu đày, chỉ thể lao động chân tay, công việc nghiêm túc đều đến lượt bọn .