Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - 477

Cập nhật lúc: 2025-11-24 06:26:46
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng nhịn đưa tay nhấc thanh trường kiếm lên, chợt phát hiện thanh kiếm thật xứng với Tô Cảnh Hành.

"Tướng công, thanh kiếm cùng hợp."

"Ta thử một chút." Tô Cảnh Hành tiếp nhận trường kiếm, trong khoảnh khắc nắm nó trong tay, cảm giác bản dường như vốn nên là chủ nhân của thanh kiếm .

Cầm lấy trường kiếm, c.h.é.m một bên dây xích sắt.

Kết quả dây xích sắt trong nháy mắt đứt lìa.

"Chém sắt như c.h.é.m bùn, thanh kiếm quả nhiên là một bảo vật !"

Chillllllll girl !

Cố Vãn Nguyệt sợ hãi thán phục, thấy Tô Cảnh Hành ưa thích thanh kiếm , nàng đề nghị,

"Tướng công nếu ưa thích thanh kiếm , bằng giữ nó bên ."

"Được." Tô Cảnh Hành ít khi yêu thích một vật đến mức .

Lúc hai mới bước , còn tưởng nơi là lăng mộ của ai đó, thế nhưng khi sâu địa cung một vòng, Cố Vãn Nguyệt phát hiện nơi hẳn là nơi sinh sống của một đôi vợ chồng.

Ngươi xem, ở chỗ sâu trong địa cung, vẫn thể trông thấy bàn trang điểm, chiếc gương đồng bàn trang điểm, phía còn một hộp đựng son phấn và bột nước.

Ở phía còn một chiếc giường đá, mặc dù nơi đây niên đại xa xưa, bao phủ bởi lớp tro bụi, thế nhưng vẫn mơ hồ đây là nơi sinh hoạt của một đôi nam nữ.

"Tướng công, đôi vợ chồng sinh hoạt ở nơi hẳn là mười phần ân ái nhỉ."

Cố Vãn Nguyệt đến bàn trang điểm, đặt tay lên bàn trang điểm, chẳng tại trong đầu nàng bỗng nhiên hiện một cảnh tượng.

Nàng trông thấy mắt một nam t.ử đang ôn nhu giúp đỡ cô nương chải đầu, hai tựa ân ái gì sánh .

"Có lẽ , chính xác thể , đây là nơi một đôi vợ chồng từng sinh sống."

Tô Cảnh Hành trầm giọng , "Chỉ là nơi đáy hồ, hơn nữa đồ vật bên trong đều phủ đầy tro bụi, cũng trải qua bao nhiêu năm ."

Cố Vãn Nguyệt nghĩ đến mục đích chủ yếu của là tiến vơ vét tài vật, cho nên cũng xoắn xuýt nhiều về đề tài , vội vàng quanh bốn phía.

"Chủ nhân, tất cả tài bảo đều ở căn phòng phía địa cung."

Hệ thống bỗng nhiên gợi ý một tiếng, Cố Vãn Nguyệt đến híp cả mắt.

"Thì ngươi chúng ở nha, chuyện liền dễ ."

Nàng kéo tay Tô Cảnh Hành, thoáng cái lắc thẳng tới phía , kết quả suýt nữa vàng bạc châu báu mặt cho lóa mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/477.html.]

"Thật là nhiều vàng, thật là nhiều mã não, thật là nhiều phỉ thúy, còn bạch ngân…"

Cố Uyển Nguyệt tài bảo chất đống mắt, đơn giản kinh ngạc đến ngây .

Nàng còn thể tưởng tượng , chủ nhân của địa cung nhất định giống như nàng, ưa thích các loại bảo vật.

"Giờ đây đống bảo vật chất cao như núi là của ."

Cố Vãn Nguyệt cao hứng thôi, địa cung rõ ràng niên đại xa xưa, mà chủ nhân bên trong sợ là sớm còn ở đây, cho nên nàng thu hồi những vật thì đơn giản là chút áp lực nào.

Tay nhỏ vung lên, đem bộ hoàng kim mặt thu gian.

Nàng xoay sang, đem những rương mã não và châu báu cũng thu hết .

Cuối cùng nàng phát hiện trong góc còn vài rương thư tịch, xem vẻ cổ xưa, tùy tiện cầm một bản , là một quyển y thư thất truyền từ lâu.

Hai mắt Cố Vãn Nguyệt đều sáng lên, những quyển sách cần quý giá hơn nhiều so với vàng và châu báu .

Hơn nữa nàng tùy tiện lật xem hai quyển, phát hiện những thứ cơ bản đều là bản độc nhất.

"Ta đem những vật bộ đều thu trong gian, chờ về nhà từ từ lật xem."

Cố Vãn Nguyệt vung tay lên thu sạch chúng.

"Tướng công, chúng nên trở về thôi." Cố Vãn Nguyệt thấy trong gian chứa đầy hoàng kim, rạng rỡ, quả nhiên tiền tài thể đại sự.

"Đi thôi." Cố Vãn Nguyệt phất tay một cái, nhẹ nhàng thu sạch những đồ dùng gia đình vứt bỏ, hai cuối cùng liếc hang động sâu trong địa cung, tay trong tay trở theo đường cũ.

Khi ngang qua hành lang, thấy hai ngư dân đáng thương nện c.h.ế.t, nàng suy nghĩ một lát, vẫn là mang theo t.h.i t.h.ể của họ theo.

Lúc Nam Dương Vương nghỉ ngơi xong, và cũng đút hết nước đường mà Cố Vãn Nguyệt để cho các ngư dân.

Nhìn thấy hai phi khỏi động, ông thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lau mồ hôi lạnh, "Vương gia, Vương phi, cuối cùng hai vị cũng , lão phu lo lắng hai vị gặp nguy hiểm." Cố Vãn Nguyệt nhướng mày khẽ, "Không gì nguy hiểm." Nam Dương Vương vội vàng lấy sổ , "Làng chài nhỏ tổng cộng mất tích mười hai , c.h.ế.t hai , còn đều ở đây." Thì , trưởng thôn cũng đưa cho ông một cuốn sổ nhỏ, tiện cho ông tìm kiếm những ngư dân mất tích.

Cố Vãn Nguyệt gật đầu, đường , nàng đổi đèn pin sang bó đuốc, dùng bó đuốc rọi những ngư dân .

Chỉ thấy các ngư dân rải rác mặt đất, thể tê liệt, mặc dù uống nước đường khôi phục một chút ý thức, nhưng từng vẫn còn chút sức lực nào để bò dậy.

Đoán chừng khi về nhà, họ cần tĩnh dưỡng ít nhất vài ngày mới thể hoạt động .

Và bây giờ một vấn đề đặt mặt họ, đó là thế nào để đưa họ ngoài.

Theo bản đồ mà hệ thống cung cấp, rõ ràng địa cung chỉ một lối duy nhất là vòng xoáy lớn.

 

Loading...